Tần Hoài Chung căn bản cảm thấy có chút không vui vì câu nói tỏ thái độ này của Phùng Vũ Trách, anh làm gì vậy? Muốn làm tôi sợ sao? Trước tiên phải áp chế tôi một chút cái đã sao?
Dù thế nào thì thành tích cũng là quan trọng nhất, dù anh có quan hệ hay không, những mối quan hệ kia là sâu sắc hay vừa phải, vào thời điểm mấu chốt nếu anh muốn tiến lên thì phải có thành tích. Tần Hoài Chung và Phùng Vũ Trách là đối thủ cạnh tranh của nhau, Phùng Vũ Trách lại được chủ tịch Vương xem trọng, tất nhiên sẽ có chỗ dựa rất lớn. Nhìn từ điểm này thì Tần Hoài Chung cảm thấy mình không có ưu thế quá lớn.
Bí thư thị ủy chính là chư hầu một phương, nếu không phải là thế cục quá rõ ràng thì căn bản không có vị thường ủy tỉnh ủy nào vi phạm lương tâm để nói tốt cho Tần Hoài Chung. Vì lựa chọn như vậy là có tính khuynh hướng, anh phải tiến hành một giai đoạn chăn đệm, vì không có người nào tình nguyện đứng ra làm cây che bóng cho người khác một cách công khai.
Tần Hoài Chung thầm nghĩ như vậy, càng cảm thấy lời nói của Phùng Vũ Trách có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc. Thế nhưng ngoài miệng lại cười nói: - Vậy thì sau này tôi sẽ cố gắng đặt thêm gạch ngói dưới sự lãnh đạo của anh Phùng cùng thúc đẩy thành phố Thanh Chuyên phát triển mạnh mẽ hơn.
Tuy Tần Hoài Chung nói rất có thứ tự nhưng sao có thể che giấu được ánh mắt sắc bén của Phùng Vũ Trách? Hắn biết rõ Tần Hoài Chung không thể tiến lên làm bí thư thị ủy, thế nhưng nó cũng không là vấn đề, sau này hai người còn nhiều thời gian tiếp xúc với nhau.
Khi hai người trò chuyện khá hài hòa thì giám đốc khách sạn chạy vào bẩm báo, nói là xe của chủ tịch Vương đã đến. Hai người Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung không hẹn mà cùng nhau đứng lên, cùng nhau đi ra bên ngoài nghênh đón lãnh đạo.
Khi hai người đi ra đến cổng khách sạn, chợt thấy Vương Tử Quân và Hà Kiến Chương được mọi người vây quanh đang chậm rãi đi về phía bên này. Khi hai người bọn họ tiến lên nghênh đón thì Vương Tử Quân đang trò chuyện với Hà Kiến Chương.
- Anh nhìn mà xem, hai vị lãnh đạo thành phố Thanh Chuyên đang ra đón chúng ta kìa. Vương Tử Quân mỉm cười chỉ vào hai người Phùng Vũ Trách rồi nói với Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương cũng cười nói: - Tôi nhìn hai người bọn họ đứng cùng một chỗ với nhau, thế là càng có thêm niềm tin vào tương lai phát triển của thành phố Thanh Chuyên.
Hai người Vương Tử Quân và Hà Kiến Chương trò chuyện vài câu, sau đó bắt tay với Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung. Phùng Vũ Trách là lần đầu tiên bắt tay với Hà Kiến Chương, hắn cảm thấy bàn tay của chủ tịch Hà như của phụ nữ, rất mềm. Thế nhưng khi hắn bắt tay với chủ tịch Vương, lại cảm thấy bàn tay của lãnh đạo rất có lực.
- Đã chuẩn bị xong chưa? Vương Tử Quân cũng không buông tay của Phùng Vũ Trách ra mà cười hỏi.
- Cũng đã chuẩn bị xong, có vài món ăn của thành phố Thanh Chuyên, kính mong hai vị lãnh đạo cho ra lời phê bình. Phùng Vũ Trách biết rõ Vương Tử Quân bắt tay với mình lâu như vậy chính là gia tăng thêm địa vị của mình, thế nên hắn cũng rất tình nguyện.
Bên ngoài khách sạn cũng không phải địa điểm trò chuyện, sau khi nói đơn giản hai câu thì Vương Tử Quân và Hà Kiến Chương được mọi người vây quanh đi vào bên trong. Sau khi vào phòng, nhân viên phục vụ tiến vào châm trà, Vương Tử Quân cười cười với Hà Kiến Chương, sau đó trầm giọng nói: - Chủ tịch Hà, vì con đường cao tốc ở thành phố Thanh Chuyên, tôi đã bỏ ra không ít lực lượng, hôm nay mới được ăn vài món của Thanh Chuyên, tôi thấy cũng không dễ dàng gì.
Vương Tử Quân nói lời trêu chọc làm cho Phùng Vũ Trách không khỏi cảm khái, nếu như chủ tịch Vương tình nguyện, ngày nào cũng được ăn món của Thanh Chuyên.
Vì đã sớm có chuẩn bị nên thức ăn đưa lên rất nhanh, chỉ là một lát sau thì sáu món được dâng lên. Phùng Vũ Trách nhìn những món ăn được dọn lên bàn, hương sắc vừa đủ, thế là yên tâm hơn.
Vương Tử Quân cũng không lập tức nâng ly rượu lên mà nhìn về phía Tần Hoài Chung rồi nói: - Hoài Chung, cậu là thư ký trưởng trẻ tuổi nhất trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, là cán bộ được anh Hà coi trọng, tôi cũng cực kỳ tán thưởng khả năng của cậu. Cậu là người có năng lực, có trình độ, nhưng cậu có biết vì sao tôi không cho cậu đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên hay không?
Tần Hoài Chung đã nghĩ sẽ nói ra những lời khiêm tốn đối với câu nói của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không ngờ Vương Tử Quân vừa mở miệng đã đi vào chính đề. Điều này làm cho hắn không kịp chuẩn bị, không biết trả lời thế nào cho tốt.
Hà Kiến Chương ngồi bên cạnh Vương Tử Quân có chút xấu hổ, hắn chỉ cười cười với Tần Hoài Chung mà không nói gì thêm.
Tần Hoài Chung nhanh chóng suy nghĩ, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy mình chưa đủ kinh nghiệm công tác cơ sở, nếu bây giờ đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy thì có chút không thích hợp.
- Không phải, cậu là người có năng lực, có tích lũy nhiều kinh nghiệm công tác cơ sở. Tôi sở dĩ phản đối đưa cậu lên làm bí thư thị ủy, chính là vì cậu còn chưa đủ hiểu biết về thành phố Thanh Chuyên. Lúc này là vào thời điểm phát triển quan trọng của thành phố Thanh Chuyên, tôi không thể trơ mắt để cho một thời kỳ quan trọng như vậy lạ bị trì hoãn và hao món thời gian trong tay cậu. Vương Tử Quân nói đến đây thì chỉ vào Phùng Vũ Trách rồi nói: - Phùng Vũ Trách là người công tác nhiều năm ở Thanh Chuyên, nếu như cậu vừa mới xuất hiện đã tiến lên làm bí thư thị ủy, chắc chắn anh ấy sẽ có tâm tình mâu thuẫn.
Vương Tử Quân nói làm cho bầu không khí trong phòng chợt trầm mặc, lúc này mọi người đều hiểu rõ thế cục hiện tại, mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng căn bản không ai nói ra. Nhưng Vương Tử Quân đến lại mở miệng bày tỏ không chút che giấu.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Tần Hoài Chung và Phùng Vũ Trách, hắn cũng không tiếp tục mở miệng. Sau phút trầm mặc thì Tần Hoài Chung đã lên tiếng: - Chủ tịch Vương, chủ tịch Hà, tôi lúc này đứng đây đảm bảo với hai vị lãnh đạo, nhất định sẽ cố gắng tất cả chức trách, cố gắng làm tốt công tác, cố gắng cúc cung tận tuy dưới sự chỉ đạo của chủ tịch Phùng, sẽ cống hiến cho sự phát triển của thành phố Thanh Chuyên.
- Hai vị lãnh đạo, tôi đảm bảo sau này sẽ kết hợp chặt chẽ với Hoài Chung, sẽ toàn lực giúp đỡ công tác của anh ấy. Phùng Vũ Trách giật mình, hắn thật sự muốn cảm tạ Vương Tử Quân. Vì những lời không thèm che giấu của chủ tịch Vương mà sau này hắn và Tần Hoài Chung căn bản là ném bỏ đi chướng ngại tâm lý với nhau.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi nhớ kỹ thái độ của hai vị, sau này tôi còn nhìn biểu hiện của hai vị trong lúc công tác. Tôi và chủ tịch Hà hy vọng hai vị có thể chung tay công tác, căn bản cố gắng cho ra cống hiến vì sự quật khởi của thành phố Thanh Chuyên.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nâng ly rượu lên nói: - Ly rượu này không khác nào tôi giao quân lệnh, chúc hai người công tác thuận lợi, tâm tưởng đạt thành.
Tần Hoài Chung nhìn Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, hắn cũng nhanh chóng nâng ly lên, thế nhưng trong đầu lại nghĩ về câu nói tâm tưởng đạt thành của chủ tịch Vương, thầm nghĩ chủ tịch Vương nói như vậy có ý nghĩa gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...