Trong số các vị phó chủ tịch tỉnh thì Nghiêm Khâm Binh có thân phận khá đặc thù, hắn kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, trong ấn tượng của rất nhiều người thì nội dung công tác của hắn chủ yếu nằm ở cục công an.
Cục công an có tầm quan trọng rất lớn, dù là lãnh đạo cấp ủy hay chính quyền đều hiểu rõ ràng, Nghiêm Khâm Binh dù có vị trí không cao trong số các vị phó chủ tịch tỉnh, cũng không phải thường ủy thế nhưng địa vị lại gần tương đồng với Cố Tắc Viêm.
Khi Vương Tử Quân đảm nhiệm vị trí quyền chủ tịch tỉnh, số lần Nghiêm Khâm Binh báo cáo công tác với Vương Tử Quân cũng không nhiều. Sau khi Vương Tử Quân thông qua tuyển cử để tiến lên chính thức, số lần báo cáo của hắn vẫn giống như trước kia.
Nhưng hôm nay Nghiêm Khâm Binh không thể không tự mình đến báo cáo kết quả xử lý với Vương Tử Quân. Từ những gì điều tra được ngày hôm qua thì Nghiêm Khâm Binh biết sự việc không quá lớn, thậm chí có thể nói, nếu như không có ai truy cứu thì không tính là gì cả.
Dù sao thì sự việc kia không tạo nên hậu quả gì, cũng không gây ra tình huống khó thể vãn hồi, thế nhưng Nghiêm Khâm Binh vì chuyện này mà cả đêm trằn trọc không ngủ ngon.
Nghiêm Khâm Binh đi lại khá gần với bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương, đây hầu như là một bí mật đã công khai, dù sao thì hắn có thể là phó chủ tịch kiêm cục trưởng cục công an là do Sầm Vật Cương đề cử. Nếu không phải có bí thư Sầm, hắn không thể tiến lên vị trí này. Là con người phải biết mang ơn, Nghiêm Khâm Binh căn bản không làm được chuyện qua cầu rút ván.
Hơn nữa tuy bây giờ danh tiếng của Vương Tử Quân là rất mạnh, thế nhưng Nghiêm Khâm Binh cũng không cho rằng Vương Tử Quân có thể ép được bí thư Sầm. Hắn cũng không tiến lên ôm đùi Vương Tử Quân, như vậy sẽ làm cho người ta coi thường.
Nhưng nếu như Vương Tử Quân nắm lấy chuyện nhỏ ngày hôm qua để nói đến Nghiêm Khâm Binh, như vậy sẽ biến thành cực kỳ khó chịu. Đồn trưởng Tôn không làm việc theo đúng quy củ có thể bị Nghiêm Khâm Binh cách chức, thế nhưng nó lại tạo nên ảnh hưởng không quá tốt với chính hắn.
Vấn đề nhỏ này dù nói thế nào cũng không hay, không thể thảo luận được, đó cũng là sự thất trách nghiêm trọng của một người là cục trưởng cục công an như Nghiêm Khâm Binh, ít nhất là trách nhiệm thiếu kiểm tra đôn đốc. Nếu điều này kéo dài, như vậy hắn là một vị cục trưởng cục công an không phù hợp với công tác, đề nghị chuyển chỗ một phó chủ tịch chuyên trách như hắn cũng không có gì là không được.
Tuy thanh danh phó chủ tịch tỉnh là rất tốt thế nhưng lại không được như chức vụ cục trưởng cục công an, căn bản là không quá trọng yếu trong ban ngành ủy ban nhân dân tỉnh.
Nghiêm Khâm Binh thầm phỏng đoán cả đêm, cuối cùng vẫn không để cho Vương Tử Quân mượn chuyện lần này để nói về mình. Sáng sớm hắn đã đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, chuẩn bị báo cáo với Vương Tử Quân sự kiện hôm qua.
- Chào chủ tịch Vương. Sau khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân đang vui đầu ghi chép gì đó, Nghiêm Khâm Binh cung kính mở miệng chào hỏi.
Nghiêm Khâm Binh là người có tính cách, bản tính của hắn giống như tên họ của mình, dù là cực kỳ muốn cười nhưng gương mặt vẫn giống như cục gạch, căn bản không có chút sinh động.
Vương Tử Quân nhìn Nghiêm Khâm Binh, hắn cười cười nói: - Chào chủ tịch Nghiêm, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân nói rồi đặt bút xuống, sau đó đi đến ngồi xuống đối diện với Nghiêm Khâm Binh trên ghế sa lông, vừa nói Triệu Hiểu Bạch đến châm trà cho Nghiêm Khâm Binh.
Nghiêm Khâm Binh nhìn bộ dạng nhiệt tình của Vương Tử Quân mà tâm tư không dám thả lỏng, thậm chí càng căng cứng thêm.
Nghiêm Khâm Binh nghĩ đến những lời nghị luận về Vương Tử Quân, rất nhiều người cho rằng Vương Tử Quân càng khách khí với ai thì càng động thủ với người đó.
Nghiêm Khâm Binh căn bản không tin vào những lời này, thế nhưng hiện tại nhìn bộ mặt khách khí của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy lo lắng hơn. Sau khi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, thông qua điều tra thì chuyện ngày hôm qua là đồn trưởng Tôn Khoa Văn không tuân theo quy định, tôi đã yêu cầu cục công an thành phố Rừng Mật nghiêm túc xử lý.
Vương Tử Quân không lên tiếng chỉ mỉm cười nhìn Nghiêm Khâm Binh.
Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân, Nghiêm Khâm Binh càng cảm thấy không yên. Hắn nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, thầm nghĩ chẳng lẽ chủ tịch Vương không hài lòng với biện pháp xử lý như vậy?
Dựa theo sinh thái chính trị trước mặt, chính mình tốt nhất đừng để cho chủ tịch Vương chụp được túm tóc, vì có thủ hạ là có lúc công tác sai lầm, Vương Tử Quân đã giao quyền xử lý cho hắn, nếu như hắn không quan tâm, chẳng khác nào chôn xuống quả bom hẹn giờ cho mình vào tương lai. Vương Tử Quân hoàn toàn có thể thông qua các biện pháp khác để gây khó khăn cho hắn, như vậy càng thêm bất lợi với hắn.
Nghiêm Khâm Binh thầm mắng xối xả lên đầu Lý Cảnh Lôi, nhưng ngoài miệng vẫn báo cáo: - Chúng tôi cũng chuẩn bị xử lý thật nghiêm túc những người giảo mạo tố cáo như Lý Cảnh Lôi, chuyện này đã liên quan đến pháp luật, tôi chuẩn bị bắt giam anh ta chờ xử lý.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly trà lên uống một hớp nước rồi nói: - Hình như xử lý như vậy là có hơi nghiêm khắc.
Nghiêm Khâm Binh không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn từ góc độ xử lý, hắn thật sự áp dụng phương pháp nghiêm khắc nhất. Lúc này Vương Tử Quân nói như vậy là quá nghiêm khắc, hắn thầm nghĩ, đây không phải là vì anh sao? Nếu không phải vì anh thì chỉ là công tác phê bình giáo dục, cho Lý Cảnh Lôi phải nhận lỗi mà thôi.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi căn bản có hai biện pháp xử lý với hành vi của Lý Cảnh Lôi: Một là phê bình giáo dục, để anh ta phải nhận lỗi; hai là tiến hành câu lưu xử lý. Ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân rõ ràng là chọn dùng biện pháp nặng tay nhất, rõ ràng là đang làm khó quan hệ giữa mình và Lý Hanh Dư, sao Vương Tử Quân nghe không hiểu cho được?
Vì vậy Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Nghiêm Khâm Binh: - Chúng ta đối với những cán bộ phạm sai lầm cần dạy bảo ngăn ngừa, chủ yếu là trị bệnh cứu người, vì khiển trách không phải là mục đích, chỉ là thủ đoạn mà thôi.
- Chủ tịch Vương nói rất đúng. Nghiêm Khâm Binh thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ mình đã vượt qua cửa ải này. Tối qua Lý Hanh Dư có gọi điện thoại cho hắn, hắn căn bản không nghe máy, ý nghĩa của nó như thế nào thì Lý Hanh Dư hiểu rõ ràng.
Tuy Nghiêm Khâm Binh và Lý Hanh Dư cũng không phải cố mối quan hệ quá sâu, thế nhưng Lý Hanh Dư dù sao cũng là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, lại rất khách khí với hắn, nếu như sự kiện này mình ra tay quá nặng, chỉ sợ sau này khó gặp mặt nhau.
Nhưng Nghiêm Khâm Binh cũng không vì vậy mà buông lỏng, hắn biết sự kiện này còn có một điểm cực kỳ quan trọng không thể không quan tâm, đó là trách nhiệm của lãnh đạo đơn vị như hắn. Tuy vị trí của hắn căn bản là cách xa một viên đồn trưởng đồn công an tám ngàn dặm, thế nhưng những sự việc trái với kỷ cương pháp luật như thế này căn bản làm cho một vị lãnh đạo đơn vị khó chạy thoát được trách nhiệm.
Vương Tử Quân nếu mượn điều này để nắm chặt phát huy, chỉ sợ vị trí cục trưởng cục công an tỉnh của Nghiêm Khâm Binh cũng có vài phần chấn động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...