Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn kéo Tiểu Bảo Nhi đến một địa điểm chuyên bán quà cho trẻ em. Chỗ này căn bản hấp dẫn không biết bao nhiêu gia trưởng đưa con đến mua đồ chơi.
Tiểu Bảo Nhi sờ cái này đùa với cái kia, sau đó mua một bọc đồ chơi. Khi nó đang loay hoay món đồ trong tay mình, chợt có người mở miệng chào hỏi: - Này cậu, cậu cũng đến đây mua đồ chơi sao?
Tiểu Bảo Nhi nghe thấy có người chào hỏi mình thì ngẩng đầu lên, sau đó dùng giọng vui vẻ nói: - Chào chị.
Vương Tử Quân cũng khẽ gật đầu với cô gái được Tiểu Bảo Nhi gọi là chị, là cô gái hai bố con gặp trước đó. Tuy lúc trước cô gái đi taxi một mình, thế nhưng bây giờ bên cạnh lại có một người khác, đó là một người đàn ông cao lớn với mái tóc hoa râm, hắn không khỏi đưa mắt nhìn người này.
Khi Vương Tử Quân nhìn người kia, đúng lúc đối phương cũng nhìn về phía hắn. Trong cặp mắt của người đàn ông trung niên bên kia có chút biến chuyển, ngay sau có cảm giác nghi hoặc biến thành xác định.
- Hai ngày qua luôn muốn tìm thời gian gặp ngài, không ngờ bây giờ lại gặp ngài ở chỗ này, căn bản là rất có duyên, không bằng chúng ta tìm một chỗ tâm sự. Người đàn ông kia trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn người kia rồi gật đầu nói: - Vậy thì chúng ta tìm chỗ nào trò chuyện một chút.
- Quán trà bên kia khá yên tĩnh, không băng chúng ta sang đó trò chuyện được không? Người đàn ông chỉ về phía một quán trà rồii cười ha hả nói.
Văn Ngư Nhi đi bên cạnh bố, nàng nhìn bố mình trò chuyện với người đàn ông trẻ tuổi trước đó đi cùng xe taxi với mình, trong lòng không khỏi suy đoán về lai lịch của người này.
Tuy vừa mới nhận công tác thế nhưng Văn Ngư Nhi biết rõ địa vị và tính tình của bố mình. Bố nàng căn bản luôn khách khí với người khác, thế nhưng lại có một cảm giác kiêu ngạo, rất nhiều người tỏ ra cung kính với bố mình.
Hôm nay làm sao vậy? Sao lại khách khí với một người không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu như vậy? Thận chí Văn Ngư Nhi chính mình cũng không muốn thừa nhận, thế nhưng vừa rồi nàng cảm thấy bố mình có biểu hiện rất thật thà, thậm chí nàng còn cho rằng người bố luôn tỏ ra kiêu ngạ này lại lên tiếng có chút nịnh nọt.
Quán trà bên kia cũng không lớn nhưng khá sạch sẽ, sau khi đi vào trong phòng thì làm cho người ta sinh ra cảm giác thả lỏng thoải mái, giống như dòng người hối hả bên ngoài căn bản không liên quan đến nơi đây.
- Chủ tịch Vương, đây là con gái Văn Ngư Nhi của tôi, hôm nay cả nhà tôi đến đây dạo chơi, không ngờ gặp được ngài. Văn Thành Đồ ngồi xuống rồi khẽ giới thiệu Văn Ngư Nhi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này Văn Thành Đồ đã cười nói với Văn Ngư Nhi: - Vị này là chủ tịch Vương của tỉnh Mật Đông, con phải gọi là chú Vương.
Vương Tử Quân? Người này là Vương Tử Quân ở tỉnh Mật Đông? Tin tức xuống Mật Đông nhận chức của bố hầu như là chủ đề của những ngày tết vừa qua trong gia đình, không ít người dùng chuyện này để nói lời nịnh nọt với bố của Văn Ngư Nhi, nói là bố nàng xuống Mật Đông như rồng vào biển, tương lai sau này là vô hạn.
Văn Ngư Nhi đã nghe qua không ít những lời như vậy, thế nhưng nàng căn bản không quan tâm. Điều làm cho nàng nhớ rõ nhất chính là tối hôm trước khi uống rượu thì bố từng nói một câu: Đi đến Mật Đông công tác bên cạnh Vương Tử Quân cũng không phải là chuyện gì tốt.
Bố trong mắt Văn Ngư Nhi căn bản là một người không sợ trời sợ đất, nhưng khi ông nói ra những lời kia thì cực kỳ cố kỵ, điều này không khỏi làm cho Văn Ngư Nhi cực kỳ lưu tâm đến Vương Tử Quân.
Tuy Văn Ngư Nhi biết Vương Tử Quân là cán bộ trẻ tuổi lãnh đạo một tỉnh, thế nhưng nàng không ngờ Vương Tử Quân lại trẻ như vậy, tuổi thọ của người này vượt ra ngoài dự đoán của nàng.
- Chào chú Vương. Văn Ngư Nhi có chút kháng cự với câu xưng hô chú Vương với Vương Tử Quân, thế nhưng nàng vẫn cố gắng lên tiếng chào hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chào Ngư Nhi, tôi nhìn qua thì thấy hình như cô đã tham gia công tác, sau này nên công tác cho tốt.
Tuy Vương Tử Quân nói những lời này căn bản không có gì quá hay, thế nhưng Văn Ngư Nhi vẫn phải thành thật lắng nghe.
Vương Tử Quân lúc này không đặt tâm tư lên người Văn Ngư Nhi, đối với hắn thì người cần quan sát phải là Văn Thành Đồ. Hắn đã xem qua kinh nghiệm và lý lịch của Văn Thành Đồ, người này dù chưa từng công tác ở cơ sở, thế nhưng lại chủ trì vài hạng mục quan trọng trong bộ và ủy ban trung ương, cũng được nhiều lãnh đạo khen ngợi.
Nếu như không phải năm trước người này phí chút thời gian, chỉ sợ bây giờ đã ngồi trên vị trí phụ trách đơn vị trung ương.
Một người như Văn Thành Đồ đi đến Mật Đông, căn bản làm tăng thêm điều xấu cho thế cục hiện tại. Sau khi trà được dâng lên, Văn Thành Đồ cho nhân viên phục vụ lui ra, sau đó rót trà cho Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, chúc mừng năm mới.
Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà rồi cười nói: - Tôi cũng chúc bí thư Văn năm mới vui vẻ thắng lợi.
Tuy chỉ là câu chúc phúc đầu năm thế nhưng hai người Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ không khỏi cười lên ha hả, vì tiếng cười này mà bầu không khí trong phòng càng thêm thoải mái.
Văn Thành Đồ nhìn Tiểu Bảo Nhi chơi đùa bên cạnh rồi cười hỏi: - Tiểu Bảo Nhi, cháu đã học lớp mấy rồi?
- Báo cáo bác, cháu học lớp một rồi. Tiểu Bảo Nhi nhìn Văn Thành Đồ rồi dùng giọng vui vẻ nói.
- Ôi, tiểu tử này quá đáng yêu, đã học lớp một rồi sao? Căn bản không giống như những cậu bé lớp một. Văn Thành Đồ nói rồi đưa tay vào túi, cuối cùng thì nói: - Vốn cho rằng có mang theo phong bao lì xì, không ngờ đã phát hết rồi. Thế này đi, bác thiếu cháu một món lễ vật, sau này sẽ bù lại nhé?
Tiểu Bảo Nhi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, khi thấy bố mình giống như không có ý kiến gì với vấn đề này, thế là mưới cười nói: - Cám ơn bác.
Văn Thành Đồ cười cười hai câu, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi thật sự hâm mộ anh, Tiểu Bảo Nhi quá đáng yêu, còn không biết mỗi ngày làm cho gia đình vui cười thoải mái thế nào.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt nên Vương Tử Quân Và Văn Thành Đồ chỉ nói đến những chuyện bình thường. Văn Ngư Nhi và Tiểu Bảo Nhi lại căn bản không kiên nhẫn nghe hai người trò chuyện, thế cho nên đi sang một phòng khác đánh cờ.
- chủ tịch vương, dù thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn anh. Văn Thành Đồ tiếp tục châm trà, sau khi rót đầy ly thì nâng ly lên dùng giọng nghiêm túc nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không nói gì nhưng cũng nâng ly lên cụng với Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ cũng không nói cảm tạ vì phương diện gì, Vương Tử Quân cũng không trả lời, thế nhưng hai người cụng ly căn bản kéo quan hệ lại một chút.
Vì lần đầu tiên gặp mặt nên Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ cũng không trò chuyện quá lâu. Khi hai người kết thúc trò chuyện thì Tiểu Bảo Nhi và Văn Ngư Nhi cũng đã đánh cờ xong.
- Tiểu Bảo Nhi, đánh cờ thế nào rồi? Văn Thành Đồ nhìn Tiểu Bảo Nhi rồi cười ha hả nói.
- Chị Ngư Nhi đánh rất hay. Tiểu Bảo Nhi quy củ đi đến bên cạnh Văn Thành Đồ rồi nói.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua con gái rồi nói: - Con đúng là không biết nhường em.
- Con có làm gì đâu, con đánh bảy ván thua cả bảy, thế mà Tiểu Bảo Nhi còn khen con đánh hay cơ đấy. Văn Ngư Nhi cảm thấy lời nói của bố làm mình dở khóc dở cười, chính mình căn bản là quá oan ức. Nàng vốn định đánh cờ để trêu chọc Tiểu Bảo Nhi, không ngờ đối phương đánh cờ quá lợi hại.
Nói một cách tổng thể thì Văn Ngư Nhi căn bản đã dùng hết thủ đoạn, thế nhưng vẫn chỉ là một chữ thua, dù có đánh thêm thì vẫn thua mà thôi, vì trình độ của mình và Tiểu Bảo Nhi có chênh lệch không nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...