Mọi người thường nói quan viên là đám người bị dục vọng quyền lực thiêu đốt, ai cũng xu nịnh để có cơ hội bò lên trên, nhưng một khi động chạm đến lợi ích của mình thì giãy nãy như đỉa phải vôi. Cũng có người nói vì thuận lợi trèo lên cao mà có nhiều người tự hạ thấp mình, nói một đằng nghĩ một nẻo, đeo mặt nạ trước mặt để lừa người khác. Căn cứ vào đây thì có thể thấy Tiết Xuyên Cường cũng không phải một người thoát tục.
Tiết Xuyên Cường biết Vương Tử Quân hiểu rõ ý mình, thế nhưng hắn hiểu cũng không làm gì được, Vương Tử Quân và mình không có quan hệ sâu xa, sao có thể để Vương Tử Quân ngầm hiểu phải trợ giúp mình? Vì vậy khi Vương Tử Quân không có phản ứng thì hắn vẫn phải nói ra rõ ràng.
- Tôi cảm thấy mình còn nhiều thiếu khuyết, vì thế từ chối ý tốt của chủ tịch Chu, không ngờ chủ tịch Chu lại nói với ngài như vậy.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tự ti mặc cảm của Tiết Xuyên Cường, hắn chợt cười nói: - Dũng cảm chọn gánh nặng cũng không phải là một chuyện khó khăn. Tôi thấy dũng cảm chọn lấy gánh nặng không phải là một biểu hiện tự tin, còn tỏ thái độ chăm chú với sự nghiệp phát triển của chúng ta.
- Chủ tịch Xuyên Cường đã công tác nhiều năm ở mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông, có kinh nghiệm công tác phong phú, tôi cảm thấy anh có ưu thế và năng lực, mà tôi tin lãnh đạo thượng cấp cũng thấy rõ điều này. Vương Tử Quân nói làm cho Tiết Xuyên Cường có chút hưng phấn mà cũng nhanh chóng thất lạc. Tuy Vương Tử Quân nói ra những lời động viên, thế nhưng nó lại làm cho người ta sinh ra cảm giác bay bổng.
Tiết Xuyên Cường và Vương Tử Quân uống xong một bình trà thì chậm rãi lên xe rời đi, lúc này Tiết Xuyên Cường thật sự rất cảm khái.
Tiết Xuyên Cường biết rõ những hành vi của mình trước đó căn bản đã tạo nên hàng rào trong lòng Vương Tử Quân, nếu muốn đánh vỡ nó thì còn cần phải cố gắng nhiều năm.
Vương Tử Quân ngồi trên xe và tư duy về vấn đề sau khi Vi Yến Qui rời khỏi Mật Đông. Khi thượng cấp càng chú trọng phương diện giảm vị trí cấp phó trong tỉnh ủy, như vậy vị trí phó bí thư chuyên trách càng thêm quan trọng. Đây là vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, căn bản có quyền lên tiếng rất mạnh.
Vi Yến Qui rời đi thì Sầm Vật Cương sẽ buông tha cho vị trí này sao? Sầm Vật Cương sẽ đề cử ai làm phó bí thư tỉnh ủy?
Vương Tử Quân nghĩ đến nhiều gương mặt trong số các vị thường ủy tỉnh ủy, hắn cảm thấy người có khả năng nhất lúc này là Khang Tắc Chính, Uông Thanh Minh và Phương Anh Hồ. Còn Tiết Xuyên Cường, mặc dù người này có tâm tư cạnh tranh, thế nhưng nói về phương diện lực lượng thì còn kém hơn cả Phương Anh Hồ.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư ở phương diện chọn người cho vị trí phó bí thư tỉnh ủy, nhưng hắn suy xét đến thế cục bây giờ, nếu như vị trí phó bí thư tỉnh ủy là người không có nhiều liên quan đến Sầm Vật Cương, như vậy mới là cục diện tốt nhất cho hắn.
Sau khi tiến lên làm chủ tịch tỉnh thì Vương Tử Quân có mối quan hệ khá ảo diệu với Sầm Vật Cương. Mối quan hệ này như hai người cao thủ đánh cờ với nhau, làm trợ thủ thì sẽ bị đố kỵ, không dễ dàng định vị tốt vị trí của mình. Vương Tử Quân dù sao cũng thỏa mãn với thế cục hiện tại, dù sao thì có Hà Kiến Chương ở bên cạnh, lực khống chế của hắn ở ủy ban nhân dân tỉnh là tuyệt đối.
Có lẽ quyết định lãnh đạo thứ ba Mật Đông sẽ nằm trong tay của thượng cấp, tỉnh ủy chỉ có quyền đề nghị mà thôi. Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ như vậy, đúng lúc hắn nghĩ đến Kim Chính Thiện. Nếu ngay cả Tiết Xuyên Cường cũng có ý nghĩ cạnh tranh, Kim Chính Thiện là người có sức cạnh tranh hơn cả Tiết Xuyên Cường, vì sao lại bảo trì sự trầm mặc?
Xe chạy đến khu nhà thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng còn truyền ra ngoài tiếng trò chuyện.
Tình cảnh này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sững sờ, hắn biết rõ tính cách của Mạc Tiểu Bắc, căn bản rất ít kết giao với người khác. Cho dù là khách đến nhà thì nàng chỉ nói vài lời, sau đó nghĩ biện pháp đuổi người ta đi.
Hôm nay vợ mình làm sao vậy? Sao lại cười nói vui vẻ với người ta như thế?
Khi đẩy cửa vào nhà thì Vương Tử Quân thấy bốn năm người nam nữ trung niên đang vây quanh Mạc Tiểu Bắc, chợt nghe thấy một người phụ nữ có dáng người mập mạp nói: - Tiểu Bắc, nơi này là khu thường ủy tỉnh ủy sao? Tôi cũng từng nghe nói đến chỗ này, mà sao cô lại ở chỗ này? Có phải nhà của trưởng bối để lại không? Ôi, cả đời tôi cũng không ngờ có thể được đến đây làm khách.
- Nếu chị thích thì cứ đến nhà chơi, Tiểu Bắc là người ít bạn bè, mọi người đến nhà cũng có thể làm cho cô ấy vui vẻ hơn. Vương Tử Quân nhìn những gương mặt nhân viên công tác trong thư viện tỉnh ở trong nhà mình, hắn chợt nhớ đến nỗi phiền não của Mạc Tiểu Bắc trước đó, thế là vừa cười vừa nói.
Lúc này hầu như người nào ở Mật Đông cũng biết đến gương mặt của Vương Tử Quân, hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân cũng không thay đổi cách ăn mặc, lại xuất hiện trong khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy, nếu như người ta còn không đoán ra được thân phận của hắn, như vậy thì quá ngốc nghếch rồi.
- Ngài là chủ tịch Vương sao? Người tự xưng là chị với Mạc Tiểu Bắc chợt chấn động.
Vương Tử Quân cười cười nói" - Tôi là Vương Tử Quân, các anh chị là đồng sự của Tiểu Bắc à? Hoan nghênh mọi người đến nhà tôi làm khách.
Vương Tử Quân tiếp tục nói với đám người bên kia đều đã đứng hết lên: - Đã đến nhà thì cũng đừng khách khí, mọi người là khách, mọi người cứ ngồi xuống trò chuyện.
Đám người nhân viên trong thư viện tỉnh cũng không ngờ đến nhà Mạc Tiểu Bắc một chuyến lại có niềm vui lớn như vậy, không, không phải là niềm vui lớn, mà là rung động lớn.
Mặc dù trước kia đám người bọn họ nói cười rất vui vẻ với nhau, thế nhưng bây giờ gặp mặt Vương Tử Quân thì lại sinh ra cảm giác quẫn bách. Cho dù là chị gái lúc đầu nói cười vui vẻ với Mạc Tiểu Bắc cũng có chút không yên, không biết nên nói sao cho tốt.
Vương Tử Quân thấy tình cảnh này thì cười nói: - Mọi người không cần tỏ ra gò bó, ăn chút hoa quả đi.
Vương Tử Quân nói xong thì quay sang hỏi người chị mập mạp bên kia: - Chị tên gì?
- Chủ tịch Vương, tôi là Quách Thanh Mai, công tác ở thư viện tỉnh. Quách Thanh Mai định nói ra chức vụ của mình, thế nhưng nhìn gương mặt tươi ươời của Vương Tử Quân thì lại nuốt lời vào bụng.
Vương Tử Quân cười cười với Quách Thanh Mai, sau đó lại hỏi tên những người khác, hắn cười nói: - Tiểu Bắc có tình tình lạnh nhạt, trước kia công tác trong quân thì không là vấn đề, bây giờ đi ra địa phương thì có chút khó thích ứng, kính mong các vị quan tâm nhiều hơn.
- Chủ tịch Vương, Tiểu Bắc...À, giám đốc Mạc có năng lực mạnh, công tác chăm chú, là tấm gương ở trong thư viện tỉnh chúng tôi. Dưới sự dẫn dắt của giám đốc Mạc, công tác của thư viện tỉnh còn được sở văn hóa thể thao du lịch khen ngợi. Quách Thanh Mai là người đầu tiên có ý kiến với Mạc Tiểu Bắc đến làm phó giám đốc thư viện, cũng là một người có tư cách lý lịch ở thư viện tỉnh, thế nhưng bây giờ lại mở miệng cực kỳ dịu dàng với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nói vài lời với mọi người nơi đây về thư viện tỉnh, sau đó khoát tay với mọi người: - Mọi người cứ trò chuyện vui vẻ, tôi đi gọi điện thoại một chút.
Khi Vương Tử Quân nói chuyện điện thoại xong đi xuống lầu thì thấy khách đã đi sạch, Mạc Tiểu Bắc đang ngồi đoan chính xem tivi, gương mặt ẩn giấu nụ cười.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Mạc Tiểu Bắc, hắn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó kéo nàng vào lòng mình: - Em ức hiếp đồng sự của mình có phải cảm thấy rất thoải mái không?
- Xem ra chủ tịch Vương anh là người lợi hại, chỉ cần ngồi xuống thì căn bản không ai dám lên tiếng. Mạc Tiểu Bắc đặt ly trà xuống rồi cười khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Em đúng là không nhìn rõ tâm tư tốt, anh đã rất nể mặt đồng sự của em, đồng thời cũng xem như chống đỡ cho em rất tốt. Anh tin tưởng sau này cuộc sống của đồng chí phó giám đốc Mạc sẽ rất thích ý.
- Hừ. Mạc Tiểu Bắc giống như nghĩ đến điều gì đó, nàng có chút không vui: - Thật sự là em không thích những người này, buổi tối dùng cơm bắt em trả tiền, lại đòi đến nhà một chuyến. Khi em đưa bọn họ đến nơi đây, vẻ mặt bọn họ chợt biến đổi, thế là bọn họ lại hỏi bố em là ai.
- Sao em không nói tên bố ra, vì bố em còn lợi hại hơn cả anh. Vương Tử Quân nghịch ngợm vân vê mũi của Mạc Tiểu Bắc rồi cười hì hì nói.
- Em vừa định nói thì chủ tịch tỉnh đã về nhà, bọn họ còn muốn hỏi thêm thế nhưng không còn ai tiếp tục lên tiếng. Mạc Tiểu Bắc cũng không tức giận vì lời nói mờ ám của Vương Tử Quân, ngược lại còn dùng giọng nghịch ngợm nói.
- Đó là chuyện thường tình trong đời, em không cần quá quan tâm. Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo rồi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...