Công tác của những người khác là quan trọng sao? Lôi Yên Hồng không cho rằng là như vậy. Công tác của nàng cũng có vài phần quan trọng không kém. Nàng cảm thấy đỏ mặt tía tai nhưng không lên tiếng, vì nàng có nói cũng vô ích, không bằng cố gắng bảo trì thể diện của mình.
- Nếu không có ý kiến gì khác thì bây giờ chúng ta tan họp. Vương Tử Quân nói xong thì nhìn về phía mọi người đang chuẩn bị đứng lên: - Hôm nay xem như là hội nghị đầu tiên của ban ngành ủy ban nhân dân tỉnh sau tuyển cử của hội đồng nhân dân, sau hội nghị còn có một vài công tác khác, thư ký trưởng Tề Bảo đã sắp xếp xong cơm tối, mời mọi người uống vài ly.
- Nhất định sẽ kính chủ tịch Vương thêm vài ly. Hoàng Kiên Thận tuy lớn hơn Vương Tử Quân mười tuổi thế nhưng khi lên tiếng lại căn bản không có chút xấu hổ.
Lôi Yên Hồng nhìn Vân Lợi Quảng đã chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân, lúc này nàng mới ý thức được hội nghị đã xong. Nàng chợt cảm thấy xương sống và xương tay chân có hơi đau, cánh tay có hơi run lên.
Chuyệ của mình còn chưa nói thì sao lại giải tán? Không phải Vương Tử Quân đã quên mất mình? Không phải như vậy, chính mình căn bản là một người thấy rất rõ ràng, Vương Tử Quân sẽ không thèm quan tâm sao? Lôi Yên Hồng chợt lóe lên vài ý nghĩ, thế nhưng lúc này nàng đều chối bỏ tất cả.
Khi Lôi Yên Hồng dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Hà Kiến Chương, Vân Lợi Quảng và Hoàng Kiên Thận bao quanh Vương Tử Quân, trong lòng nàng giống như đã hiểu rõ vấn đề. Với uy tín của Vương Tử Quân ở trong tỉnh vào lúc hiện tại, đừng nó là phó chủ tịch tỉnh bình thường, cho dù là Cố Tắc Viêm cũng không dám nói lời nào.
Nếu không có ai dám phản đối thì Vương Tử Quân lại không cần điều chỉnh, vì nếu điều chỉnh thì sẽ rơi xuống vị trí không hay, hơn nữa chính mình căn bản còn chưa đủ tư cách để Vương Tử Quân lấy đó làm công cụ lập uy.
Khi Lôi Yên Hồng đang suy nghĩ về điều này, tiếng cười cởi mở chợt vang lên trong phòng. Nàng nhìn đám người vây quanh lấy Vương Tử Quân đi ra ngoài mà chợt sinh ra cảm giác giải thoát, trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, cũng nhanh chóng bước theo.
Tuy lần này chủ tịch Vương không lấy mình làm vật tế cờ, thế nhưng mình cũng phải xem xét lại, nếu không đến khi sự việc xảy ra thì hối hận cũng trễ mất rồi.
Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình mà cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn duỗi lưng một cái rồi uống một ngụm trà. Trương Tề Bảo nhanh chóng đi đến, hắn làm thư ký trưởng, lúc này nhìn qua có vẻ cực kỳ xuân phong như ý, lực lượng tràn trề.
Trước kia Trương Tề Bảo mặc dù cũng là thư ký trưởng thế nhưng vị trí của Vương Tử Quân lại chưa được xác định, thế nên hắn cũng chưa chính thức là thư ký trưởng. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân đã là chủ tịch tỉnh Mật Đông, uy danh bay xa, xử lý tận gốc Thịnh Lưu Duệ, điều này không khỏi làm cho rất nhiều người trong tỉnh sinh ra cảm giác sợ hãi không thôi.
Trong quan trường thì nhiều người cảm thấy không có bạn bè vĩnh viễn, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Lúc này người muốn tiếp xúc với Trương Tề Bảo hắn là rất nhiều, thậm chí có xu thế song song với thư ký trưởng Phương Anh Hồ chủ quản văn phòng tỉnh ủy.
Trương Tề Bảo căn bản có biểu hiện rất lạnh nhạt với điều này, thế nhưng trong lòng cực kỳ hưởng thụ.
- Chủ tịch Vương, lần trước tôi nói chuyện với chủ tịch Hà, anh ấy đề nghị ngài nên tiến hành phân công điều chỉnh ban ngành, sao hội nghị lần này ngài không tiến hành một vài điều chỉnh. Trương Tề Bảo nói chuyện vài câu với Vương Tử Quân rồi khẽ nhắc nhở.
Lúc này Trương Tề Bảo căn bản không còn nhiều cố kỵ khi trò chuyện với Vương Tử Quân, hắn bảo trì sự tôn trọng chủ tịch Vương, đồng thời cũng có vài lời không đi đường vòng, trực tiếp chỉ ra vấn đề.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Vì việc gì cũng cần có người làm, không phải người nào không thích hợp với công tác, tôi làm như vậy không phải không phóng khoáng sao?
Không phóng khoáng? Trương Tề Bảo chợt hiểu ra vấn đề, lúc này dù là các vị phó chủ tịch đều là nghe theo lời của chủ tịch Vương Tử Quân, thế nên đứng trên góc độ của chủ tịch Vương, cũng không cần phải làm khổ đám lâu la này.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc này ngoài đường phố tỉnh Mật Đông gió lạnh phả vào mặt, da thịt có chút đau nhức. Những hàng cây trụi lủi lá đứng ven đường liên tục lay động trong gió lạnh. Lúc này mặt trời tái nhợt đã dần khuất ở ngọn núi hướng tây, thường chỉ cần đến năm giờ đã cảm thấy bắt đầu hoàng hôn.
Vương Tử Quân xử lý xong một phần văn kiện, sau đó xoa xoa hai tay của mình. Mặc dù có nhóm người Hà Kiến Chương chia xẻ công tác của hắn, thế nhưng mỗi ngày vẫn có nhiều công tác cần hắn xử lý. Vương Tử Quân tuy không phải là một người chuyên quyền, thế nhưng khoảng thời gian này vẫn cảm thấy có chút mỏi mệt.
Hơn nữa rất nhiều chuyện cũng không phải vung tay là giải quyết ngay được, nếu so sa thì tâm tư mệt mỏi còn khó chịu hơn cả mệt mỏi thể xác.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là điện thoại bên trong tỉnh Mật Đông. Hắn khẽ nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tiết Xuyên Cường: - Chào chủ tịch Vương, ngài có bận rộn gì không?
Vương Tử Quân căn bản có mối quan hệ bình thường với Tiết Xuyên Cường, sở dĩ xuất hiện tình huống này lfa vì Tiết Xuyên Cường căn bản không ổn định. Trước khi có hành vi bắt giữ Thịnh Lưu Duệ thì Tiết Xuyên Cường không bỏ đá xuống giếng, thế nhưng cũng không thân cận với Vương Tử Quân, đừng nói chi là hỗ trợ.
Khoảng thời gian qua Tiết Xuyên Cường nhiều lần đến tìm Vương Tử Quân, những gì nói ra đều không quá quan trọng, thế nhưng Vương Tử Quân có thể nhìn thấu ý nghĩ của người này: Đơn giản là muốn thông qua phương thức này để làm ấm mối quan hệ với mình.
Nhưng có một số việc một khi xuất hiện vết rạn thì khó thể hàn gắn, trong suy nghĩ của Vương Tử Quân thì đã nhanh chóng định tính Tiết Xuyên Cường không phải là một thành viên nằm trong khối quan hệ của mình.
Có câu chỉ có thể cùng phú quý mà không cùng chung hoạn nạn, loại người thế này không thể kết giao. Nhưng Vương Tử Quân bây giờ còn chưa đến giai đoạn tự mình quyết định tất cả, hắn là một vị chủ tịch tỉnh, ở rất nhiều phương diện cần chú ý đến phương pháp xử lý.
- Chào chủ tịch Tiết. Vương Tử Quân cố ý làm cho giọng điệu của mình có vài phần thân mật thế nhưng cũng không được chân thật đáng tin như trò chuyện cùng Trương Tề Bảo, chẳng qua cũng không đông cứng, không làm cho lòng người mất thoải mái.
- Chủ tịch, tôi không quấy rầy ngài đấy chứ? Giọng nói của Tiết Xuyên Cường càng thêm thân cận, hắn cũng không chờ Vương Tử Quân trả lời mà cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi đến cầu viện với ngài, hôm nay chủ tịch Chu thượng cấp đến kiểm tra công tác của mặt trận tổ quốc tỉnh mật đông, anh ấy có nhắc đến ngài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...