Tốc độ làm cơm của căn tin văn phòng hội đồng nhân dân tỉnh căn bả là rất nhanh, khi nhóm người Vương Tử Quân đi đến nơi thì trên bàn đã đặt đầy món ăn. Tuy phần lớn là thịt cá bình thường, thế nhưng có lẽ Thịnh Giáp Thành đã sớm chuẩn bị, thế nên hương vị đầy đủ.
Vương Tử Quân và Thịnh Giáp Thành một trái một phải ngồi bên cạnh Sầm Vật Cương, lúc này xem như tiệc rượu chính thức bắt đầu. Thịnh Giáp Thành mời Sầm Vật Cương hai ly, sau đó nâng ly nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tuy thời gian chúng ta liên hệ với nhau cũng không quá ngắn, thế nhưng căn bản là lần đầu tiên dùng cơm. Tôi là một người nửa đời công tác ở Mật Đông, tôi mời ngài ba ly, chào mừng ngài đến đẩy mạnh công tác tỉnh Mật Đông.
Thịnh Giáp Thành nói lời nhiệt tình làm cho người ta khó thể từ chối, nếu như đám người nơi đây không phải ai cũng sáng suốt, chỉ sợ sẽ cho rằng Thịnh Giáp Thành là một chủ nhà vui vẻ.
Vương Tử Quân tuy biết rõ Thịnh Giáp Thành có ý gì thế nhưng vẫn mỉm cười tiếp nhận ly rượu uống cạn ba ly rượu mời. Sau đó hắn mời Thịnh Giáp Thành hai ly, xem như mời ngược lại.
Sau khi uống thêm vài ly với những người khác, lúc này Hứa Tranh Đồ cũng nâng ly lên nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, con người của tôi luôn thực tế không hai mặt, nói những lời hay ý đẹp rồi chọc dao sau lưng như những người khác. Hôm nay tôi kính ngài một ly, đại biểu tôi toàn tâm toàn ý với ngài.
Hứa Tranh Đồ nói rồi nâng ly rượu lên, trên mặt lại treo nụ cười như có như không. Đám người nơi đây đều là kẻ thông minh, chỉ cần Hứa Tranh Đồ nói vài lời thì nhanh chóng cho ra những suy đoán chính xác.
Hứa Tranh Đồ nói xong không khỏi làm cho bầu không khí bình tĩnh lại, hầu như ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bên này. Vương Tử Quân tuy đối diện với Hứa Tranh Đồ nhưng ánh mắt lại chú tâm lên người của Sầm Vật Cương và Thịnh Giáp Thành.
Sầm Vật Cương ngồi đó giống như không nghe được lời nói của Hứa Tranh Đồ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, vẫn tươi cười trò chuyện cùng vài vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh khác. Lúc này gương mặt của Thịnh Giáp Thành có vài phần trắng nhợt, thế nhưng ngay sau đó lại cười nói: - Chủ tịch Vương, anh Hứu là người mở miệng thực chất thẳng thắn, năm xưa khi lão bí thư về hưu thì từng dặn dò một phen, nói là nên sửa đổi cách ăn nói, nếu không sau này cũng có nhiều điều không hay.
Vương Tử Quân không tiếp nhận lời nói của Thịnh Giáp Thành, hắn cười cười rồi khẽ cụng ly với Hứa Tranh Đồ, xem như kết thúc tình huống mời rượu.
Tuy trước đó Sầm Vật Cương đã nói sẵn, gần đây tửu lượng của Vương Tử Quân cũng có chút tăng tiến, thế nhưng một bữa cơm hôm nay cũng không khỏi làm hắn chóng mặt. Sau khi rời khỏi văn phòng hội đồng nhân dân tỉnh, hắn yêu cầu Triệu Hiểu Bạch đưa mình về phòng làm việc nghỉ ngơi một chút.
Trước kia Vương Tử Quân thường sẽ ngủ một chút rồi thức dậy, thế nhưng hôm nay hắn lại ngủ say như chết. Khi hắn đang ở trong giấc mộng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Số điện thoại của Vương Tử Quân có thể nói là bí mật với nhiều người, đám bí thư và chủ tịch các thành phố bên dưới cũng chỉ có được số điện thoại của hắn trong tay Triệu Hiểu Bạch mà thôi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe má.
- Alo, có phải là chủ tịch Vương không? Điện thoại vừa nối thông thì bên kia truyền đến một giọng nói rất trầm bổng.
Vương Tử Quân tuy còn có vài phần cảm giác say nhưng lúc này đầu óc khá tỉnh táo, hắn cười nói: - Chào chủ tịch Hứa, hôm nay cảm tạ anh đã hạ thủ lưu tình, nếu không thì tôi phải ngủ một giấc đến tối.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương là người hào sảng, căn bản độ lượng rộng rãi, ống vài ly nữa cũng không là vấn đề. Hứa Tranh Đồ nói rồi cười tiếp tục: - Chủ tịch Vương, khi nào ngài có thời gian? Tôi muốn báo cáo với ngài một chút.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Nếu chủ tịch Hứa đã có chuyện, chút nữa anh đến phòng làm việc của tôi là được.
- Phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh khó giữ được bí mật vì có quá nhiều người, chủ tịch Vương, hay là chúng ta tìm một vị trí nào đó yên tĩnh để trò chuyện thì hay hơn. Hứa Tranh Đồ từ chối lời đề nghị của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ cười nói: - Vậy thì chúng ta ra hàng quán bên đường ngồi một lát, nơi đó cũng yên tĩnh.
Sau khi nghỉ ngơi thêm hai mươi phút thì Vương Tử Quân rửa mặt đưa Triệu Hiểu Bạch đến quán trà Năm Châu. Quán trà này có phong cách cổ điển, nhạc nhẹ vang lên rất dịu dàng, trà cũng rất chính tông, khi Vương Tử Quân có thời gain thì thích đến đây uống trà nghỉ ngơi.
Khi Vương Tử Quân đi đến quán trà Năm Châu thì Hứa Tranh Đồ đã chờ sẵn ở một gian phòng bên trong. Sau khi Vương Tử Quân đi vào và ngồi xuống, Hứa Tranh Đồ trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngài có nắm chắc tình hình tuyển cử lần này không?
- Tất nhiên là nắm chắc. Vương Tử Quân hầu như không cần suy nghĩ mà nói với Hứa Tranh Đồ.
Hứa Tranh Đồ cũng không bất ngờ vì câu trả lời của Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Vương là người được thượng cấp đề cử làm chủ tịch tỉnh, căn bản sẽ phải nắm chắc thắng tuyển cử. Nhưng này chủ tịch Vương, nhân tâm căn bản là bất đồng, ngài có thể cảm thấy bây giờ có nhiều người đang chĩa về phía mình.
Hứa Tranh Đồ nói đến đây thì châm trà cho Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi biết thân thiết với người mới quen là tối kỵ, thế nhưng trong quan trường có một câu thế này, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn chờ Hứa Tranh Đồ nói tiếp. Hứa Tranh Đồ cũng không làm cho Vương Tử Quân thất vọng, hắn đặt ly trà trong tay xuống rồi cười nói: - Chủ tịch Vương, ngài có thể tìm hiểu chuyện giữa tôi và Thịnh Giáp Thành, chỉ cần là những đồng chí công tác vài năm ở Mật Đông đều biết quan hệ giữa hai chúng tôi là thế nào, nếu nói là thủy hỏa bất dung cũng không đủ.
- Thịnh Giáp Thành này quá cao điệu, rất nhiều chuyện cực kỳ cực đoan. Tôi thật sự rất tức giận với những hành vi đục nước béo cò, càng không muốn thấy một vị cán bộ lãnh đạo vì dân như ngài bị hắn ta đá đi. Hứa Tranh Đồ không giải thích quá nhiều về ân oán giữa mình và Thịnh Giáp Thành, hắn chủ yếu nó về hiện trạng của Vương Tử Quân vào lúc này.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Hứa Tranh Đồ, hắn biết rõ Hứa Tranh Đồ có đối sách với mình, nếu không sẽ chẳng mời mình ra gặp mặt vào lúc này. Hắn có chút trầm ngâm rồi cười nói: - Chủ tịch Hứa, ngài cảm thấy Thịnh Giáp Thành có thể đá tôi ra khỏi Mật Đông như ước nguyện sao?
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không sợ ngài nổi giận, Thịnh Giáp Thành thật sự có năng lực như vậy. Tuy tôi và hắn ta không đối phó với nhau, thế nhưng tôi căn bản rất phục người này ở phương diện làm việc. Tuy hai người chúng tôi công tác với thời gian như nhau, hơn nữa chức vụ bây giờ cũng giống nhau, thế nhưng không thể không thừa nhận tôi có chênh lệch quá lớn với anh ấy. Hứa Tranh Đồ nói đến đây thì giống như có chút chán chường: - Tôi căn bản là người bị cho ra rìa ở hội đồng nhân dân tỉnh, không có mấy người quan tâm. Thế nhưng Thịnh Giáp Thành thì lại khác, sau khi hắn đi đến hội đồng nhân dân tỉnh, người đi theo sau càng nhiều hơn, càng có khí thế long trọng hơn trước.
- Trước đây vài năm có một vị lãnh đạo doanh nghiệp về hưu, Thịnh Giáp Thành từng nói một câu thế này: Từ ngày hôm nay trở đi Mật Đông sẽ vào thời đại của Thịnh Giáp Thành. Hứa Tranh Đồ nói xong thì nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân giống như đang chờ đợi phản ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...