Trong xã hội có nhiều câu chuyện vui, nói rằng những lời trong hội nghị đều là giả dối, vì nó toàn là lời khách sáo, căn bản là rỗng tuếch. Cái gì là hạnh phúc hài hòa? Căn bản không có định lượng, điển hình của thủ đoạn ngu dân, lời của chính khách có thể tin tưởng được sao? Thế cục rối loạn thì anh nói là hạnh phúc hài hòa, nhưng biết làm sao được? Vì vậy tất cả các cuộc họp không thể không thành công, ít nhất thì tổng kết tình hình cũng là như vậy.
Trong phòng họp của hội đồng nhân dân, Vương Tử Quân ngồi bên trái Sầm Vật Cương, hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Ngoài hai người còn có thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy và vài vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh.
Thịnh Giáp Thành là phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh phụ trách công tác, lúc này lão đang tươi cười báo cáo các hạng mục công tác cho hội nghị sắp tới. Vì trước đó đã có liên hệ với nhau, thế cho nên báo cáo hôm nay chỉ là hình thức mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt già lão mà vui vẻ của Thịnh Giáp Thành, trong đầu liên tục lóe lên vài ý nghĩ. Hắn biết rõ tình hình hiện tại đều là do Thịnh Giáp Thành quấy phá sau lưng, Thịnh Giáp Thành có thể khuấy lên bọt nước như vậy cũng là nắm chặt thái độ của Sầm Vật Cương ở sự kiện này, còn có cả những mối quan hệ rộng khắp của chính mình.
Nếu như không phải lãnh đạo tuyến trên cho Sầm Vật Cương là người kiêm nhiệm chủ tịch hội đồng nhân dân, chỉ sợ vị trí này sẽ được đặt lên đầu Thịnh Giáp Thành. Vương Tử Quân suy tư về kinh nghiệm của Thịnh Giáp Thành, thế là trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, các hạng mục công tác đã sẵn sàng, các đồng chí trong hội đồng nhân dân nhất định sẽ toàn lực ứng phó, đảm bảo hội nghị lần này tổ chức đúng thời hạn. Thịnh Giáp Thành đặt tài liệu lên bàn rồi cười nói.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão trịnh trọng cho ra vài yêu cầu với báo cáo của Thịnh Giáp Thành. Trong đó có một yêu cầu trọng điểm chính là hội nghị lần này sẽ là một sự kiện lớn của tỉnh Mật Đông, hội đồng nhân dân tỉnh cần phải nắm chắc các hạng mục công tác, cần phải làm cho hội nghị thành công đoàn kết, thắng lợi toàn diện.
- Chủ tịch Vương, anh có gì cần bổ sung không? Sầm Vật Cương nói xong thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng hỏi.
Vương Tử Quân đặt ly trà xuống rồi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm cho ra những yêu cầu cực kỳ toàn diện, tôi không có gì bổ sung, tôi chỉ yêu cầu mọi người đồng tâm hiệp lực, cố gắng làm tốt công tác hội nghị, thực hiện đúng chỉ thị tinh thần của lãnh đạo.
Vương Tử Quân nói rất khiêm tốn, nhưng ý nghĩa lại rõ ràng, Sầm Vật Cương có hơi nhíu mày nhưng sau đó hai hàng chân mày lại giãn ra.
- Chủ tịch Vương nói rất hay, cực kỳ đúng chỗ, tóm lại là một câu phải làm tốt công tác chuẩn bị, đảm bảo ý đồ của thượng cấp được thực hiện. Thịnh Giáp Thành chờ Vương Tử Quân nói xong thì bổ sung thêm một câu.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Thịnh Giáp Thành, hắn cười cười nói: - Cám ơn chủ tịch Trịnh đã giúp đỡ, tôi chỉ có một hy vọng, đó là hội nghị hội đồng nhân dân lần này có tốt hay không căn bản không rời khỏi sự cố gắng của chủ tịch Trịnh và các vị chủ tịch khác.
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo chính xác của tỉnh ủy, chúng tôi nhất định sẽ tổ chức tốt hội nghị lần này, sẽ làm cho những người kia.... Một vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân khẽ lên tiếng, sau đó dừng lại một chút rồi cười ha hả nói: - Tôi có thói quen nói không che đậy miệng, bây giờ cũng không nhịn được, may mà chỉ nói một nửa.
Thịnh Giáp Thành lên tiếng giải thích không khỏi làm cho phòng họp xuất hiện tiếng cười vang dội, vẻ mặt nhiều người rất phức tạp, nụ cười trên mặt càng mập mờ.
Vương Tử Quân nhìn về phía vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân vừa lên tiếng, người này tên là Hứa Tranh Đồ. Người này gần đây rất ít khi lên tiếng, rất nhiều chuyện có liên quan cũng đẩy ra xa, căn bản giống như một người chỉ biết khư khư giữ mình.
Hôm nay Hứa Tranh Đồ lại có thái độ khác thường, chủ động phát biểu ý kiến, đây là làm sao? Như thế nào lại ngang nhiên đối địch với Thịnh Giáp Thành?
Trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhìn Thịnh Giáp Thành, chợt thấy gương mặt người nảy rất khó coi, dư quang khóe mắt nhìn qua Hứa Tranh Đồ nhưng không lên tiếng.
Hội nghị tiến hành rất nhanh và kết thúc khá sớm, Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân và Thịnh Giáp Thành cùng nhau đứng lên, Thịnh Giáp Thành cười nói: - Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, các vị đã đến hội đồng nhân dân chúng tôi vài lần nhưng vì bận rộn công tác mà không thể ở lại dùng cơm, hôm nay cũng đã đến giờ dùng cơm, mong hai vị lãnh đạo đến nếm thử thức ăn trong căn tin của hội đồng nhân dân tỉnh xem thế nào.
Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Cũng tốt, xem như tôi mời chủ tịch Vương ở lại, chỉ là buổi chiều chủ tịch Vương còn có chuyện, không nên uống quá nhiều, các anh chỉ có thể mời chủ tịch Vương hai ly mà không được mời thêm.
- Điều này là tất nhiên rồi. Thịnh Giáp Thành đồng ý một tiếng, sau đó lão nhìn sang vị phó chủ tịch kiêm nhiệm thư ký trưởng văn phòng hội đồng nhân dân tỉnh: - Chủ tịch Lý, anh đi đến căn tin sắp xếp một chút, để bọn họ hôm nay chuẩn bị thêm vài món.
Chủ tịch Lý đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài, rõ ràng không có chút mâu thuẫn với sắp xếp của Thịnh Giáp Thành. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vẻ mặt Thịnh Giáp Thành, sau đó lại nhìn Sầm Vật Cương.
Vương Tử Quân thấy gương mặt Sầm Vật Cương vẫn tràn đầy nụ cười, thế nhưng kế hoạch có chút thay đổi làm cho lão cảm thấy rất vướng mắc. Khoảng thời gian gần đây Mật Đông giống như tiến vào giai đoạn rối loạn, Thịnh Giáp Thành biểu hiện cực kỳ cao vời, tuy không có gì đáng ngại thế nhưng lại làm cho lão cảm thấy khó khăn. Giống như có một chỗ ngứa trên người, không làm cho anh chết ngay thế nhưng lại cực kỳ khó chịu. Anh nghĩ mà xem, một người có tuổi tác và kinh nghiệm thế nhưng mưu đồ làm thứ gì đó lại căn bản không chút giấu diếm.
Trong quan trường có nhiều chuyện âm thầm ra tay sẽ tốt hơn làm quá rõ ràng, nó cũng giống như đánh cờ vây, có đủ hương vị nhưng căn bản không lên tiếng. Vương Tử Quân mẫn cảm nắm bắt được chút bực bội trong mắt Sầm Vật Cương.
Khi Vương Tử Quân nhìn về phía Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương giống như cũng cảm ứng được, lão mỉm cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh tuy đã đến tỉnh Mật Đông một thời gian thế nhưng còn thiếu tiếp xúc với các vị lãnh đạo của hội đồng nhân dân tỉnh, hôm nay nên tiếp xúc nhiều hơn, liên lạc tăng tiến cảm tình cũng là chuyện tốt.
Là chuyện gì tốt thì Sầm Vật Cương không nói rõ ràng, thế nhưng đám người nơi đây điều hiểu rõ. Vương Tử Quân cười cười khẽ nói: - Lát nữa khi uống rượu mong bí thư Sầm quan tâm một chút.
- Điều này là tất nhiên. Sầm Vật Cương khoát tay áo bày ra bộ dạng cực kỳ thoải mái nói.
Những ngày qua Sầm Vật Cương căn bản rất khách khí với Vương Tử Quân, không những ở phương diện công tác đều gọi Vương Tử Quân đi theo, hơn nữa còn chủ động đưa Vương Tử Quân đến gặp mặt vài vị lãnh đạo đã về hưu. Sầm Vật Cương bày ra tư thái rất rõ ràng, cố gắng biểu hiện ra bên ngoài một tín hiệu: Đó là mình căn bản giúp đỡ phương diện lựa chọn Vương Tử Quân làm chủ tịch tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...