Triệu Hiểu Bạch rời đi, bầu không khí trong phòng có chút im ắng. Kim Chính Thiện nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Chủ tịch Tử Quân, thế cục bây giờ căn bản còn khó chịu hơn những gì tôi suy đoán.
Kim Chính Thiện mở đầu như vậy cũng xem như đi thẳng vào vấn đề. Sau khi nói xong thì hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, muốn tìm phản ứng từ trong mắt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không đáp lời Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện vốn chuẩn bị xem phản ứng của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại cười mà không nói, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy có thêm vài phần tin tưởng.
- Tôi vốn cho rằng mình có thể hoàn toàn khống chế đại cục ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng thực tế lại quá đề cao chính mình. Tôi cũng không sợ chủ tịch Vương chê cười, bây giờ tôi chỉ khống chế được một nửa thành phố Rừng Mật mà thôi. Kim Chính Thiện nhìn Vương Tử Quân, giọng điệu càng thêm nghiêm túc.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Thành phố Rừng Mật là tỉnh thành, thế cục tương đối phức tạp, bí thư Kim có thể khống chế được một nữa xem như là quá tốt rồi.
- Ngài nói như vậy không khỏi làm cho tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Kim Chính Thiện khoát tay áo, nụ cười trên mặt có chút mất tự nhiên.
Trước kia Kim Chính Thiện từng đảm bảo thành phố Rừng Mật không có vấn đề, nhưng bây giờ khi mà tình thế đang chuyển biến, Kim Chính Thiện chợt phát hiện hắn cũng không khống chế được nhiều như vậy ở thành phố của mình.
Đám người vốn được Kim Chính Thiện cho rằng mình nói gì nghe nấy, bây giờ lại bắt đầu làm phản. Những người này ngoài mặt thì cung kính với hắn, sắp xếp công tác gì cũng toàn lực chấp hành, thế nhưng hắn hiểu đây là vì mình còn ngồi trên vị trí bí thư thị ủy Rừng Mật. Khi đến thời điểm quyết định thắng bại, đám người kia căn bản không chịu làm lá bài tẩy của mình.
- Bí thư Kim, có câu trời muốn mưa gái muốn lấy chồng, bọn họ thích làm sao thì cứ để mặc bọn họ, cần gì so đo mất công? Vương Tử Quân nâng ly lên cho ra một động tác mời Kim Chính Thiện, nhìn qua cực kỳ bình thản tự tin.
"Anh nói thì thoải mái lắm!" Kim Chính Thiện thầm cảm khái, hắn uống một ngụm trà rồi nói: - Chuyện này cũng cho tôi một bài học, có đôi khi cảm thấy mình nắm giữ tốt thế cục, thế nhưng thực tế lại phát hiện mình căn bản còn nhiều khiếm khuyết ở phương diện này.
Kim Chính Thiện nói ra những lời này căn bản là cảm khái vì công tác của mình. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư Kim có cảm giác này, biết đâu sau này người ta cũng có cảm giác này?
- Sao? Kim Chính Thiện có chút sững sốt, Vương Tử Quân nói gì thì hắn hiểu, đó là Vương Tử Quân không nhất định sẽ thua trong trận chiến này.
Nhưng Vương Tử Quân có chuẩn bị gì sao? Tuy có không ít người đứng sau lưng Vương Tử Quân, thế nhưng người bên phía kia cũng không ít. Trước đó Kim Chính Thiện đón một người bạn đến từ thủ đô, người này cấp bậc không cao thế nhưng có nhiều mối quan hệ cực kỳ có tác dụng.
Người kia nói lần này vị trí của Vương Tử Quân là khá ảo diệu, có không ít lãnh đạo sinh ra hoài nghi với năng lực của Vương Tử Quân, thậm chí còn có lãnh đạo lo lắng nếu đơn giản cho Vương Tử Quân tham gia tuyển cử thì thành công chỉ là trò khôi hài mà thôi.
Nhìn vào điểm này thì thấy lãnh đạo đã có đề xuất, Vương Tử Quân có năng lực công tác mạnh mẽ, hơn nữa cũng là chuyên gia ở phương diện phát triển kinh tế. Bây giờ là thời kỳ kinh tế đi xuống, không bằng cho Vương Tử Quân đến làm phó chủ nhiệm ủy ban cải cách trung ương, tiến hành trù tính chung cho quốc gia.
Trong quan trường chú trọng tiến lên mà không chú trọng lui xuống, điều này không giống bình thường, chỉ cần anh không cẩn thận thì hậu quả là rất lớn. Nếu anh không thể lui xuống thì chỉ có thể tiến lên, vị trí phó chủ nhiệm ủy ban cải cách trung ương bình thường đều được chọn từ những người có vị trí cao, hơn nữa phải có quyền lợi và lực ảnh hưởng, càng không bao giờ dưới chủ tịch tỉnh. Bây giờ vị trí này căn bản là một sắp xếp tốt nhất cho Vương Tử Quân.
Kim Chính Thiện nghe xong những lời này và kết hợp với những phản ánh ở hiện tại, cảm thấy rất dễ xảy ra. Hắn là một trong những minh hữu lớn nhất của Vương Tử Quân ở Mật Đông, hắn không hy vọng Vương Tử Quân bị đánh ngã, càng không hy vọng mình mất đi uy tín ở sự kiện này.
Nhưng sự tự tin của Vương Tử Quân đến từ nơi đâu? Chăng lẽ người phía sau đã cho ra lời đảm bảo gì sao? Kim Chính Thiện nghĩ đến người phía sau lưng Vương Tử Quân, thế là không khỏi có thêm vài phần chờ mong.
Kim Chính Thiện do dự giây lát rồi cũng không nói thêm điều gì khác.
Đồng hồ vẫn vang lên những âm thanh của thời gian, âm thanh này giống như cảnh báo hai người trong phòng, đó là thời gian cũng không ngừng lại vì sự trầm mặc của hai người bọn họ.
Vương Tử Quân không lên tiếng, tuy Kim Chính Thiện là một minh hữu rất quan trọng, thế nhưng hắn không muốn quấy rầy ý nghĩ của đối phương vào lúc này. Những mối quan hệ của Kim Chính Thiện vào lúc hiện tại là rất kiên cố, tin tức cũng chuẩn xác, không thể nói một hai câu là xóa nhòa được.
- Chủ tịch Vương, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của anh thì tỉnh Mật Đông sẽ tiến lên phía trước. Kim Chính Thiện chợt mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng, hắn nói tiếp: - Hiểu Bạch ở bên cạnh ngài đã phát triển khá nhiều, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy nếu muốn tiếp tục cầu tiến thì nên làm người có kinh nghiệm cơ sở. Anh xem có thể sắp xếp cho cậu ấy xuống tuyến dưới rèn luyện một chút không?
Kim Chính Thiện nói ra những điều này thì có hai ý nghĩa, một là chính hắn về sau này sẽ có thể tiếp tục ủng hộ Vương Tử Quân, thứ hai chính là không muốn để cho Triệu Hiểu Bạch quá thân cận với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không tức giận vì lời nói của Kim Chính Thiện, vì cho Triệu Hiểu Bạch đi hay ở không quan trọng với hắn. Thời gian gần đây hắn rất tán thưởng công tác của Triệu Hiểu Bạch, lúc này càng không muốn xem Triệu Hiểu Bạch là một điều kiện trao đổi với Kim Chính Thiện. Hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chuyện này tôi thấy nên nhìn vào ý kiến của Hiểu Bạch, nếu như cậu ấy tình nguyện, tôi sẽ sắp xếp theo ý kiến của cậu ấy.
Kim Chính Thiện không nói gì thêm, Vương Tử Quân cũng không từ chối, thế nên Kim Chính Thiện tin chắc mình có thể thuyết phục được Triệu Hiểu Bạch.
Khi rời khỏi khách sạn leo lên xe, Triệu Hiểu Bạch ngồi ở hàng ghế phía trước, Vương Tử Quân chợt nói: - Bận rộn một ngày rồi, chúng ta về nhà thôi.
Triệu Hiểu Bạch căn bản không yên với tình huống trò chuyện giữa dượng mình và Vương Tử Quân, tuy hắn tin tưởng Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện sẽ nói đến những chuyện quan trọng, thế nhưng hắn biết rõ rất có thể sẽ có gì đó liên quan đến mình.
Nếu như lúc này chủ tịch Vương vẫn phát triển như diều gặp gió ở Mật Đông, Triệu Hiểu Bạch biết đâu sẽ rất vui sướng vì điều này, thế nhưng hắn biết lúc này chủ tịch Vương đang ở vào giai đoạn khó khăn. Mặc dù chim khôn chọn cành mà đậu, thế nhưng nếu lúc này mình rời đi, tuy có thể lo cho thân mình nhưng lại có hiềm nghi bỏ đá xuống giếng.
Triệu Hiểu Bạch ngồi trên vị trí sát bên tài xế quen thuộc của mình, hắn không còn được thoải mái như dĩ vãng, bản thân hắn cảm thấy như bị kim châm. Hắn do dự một lúc rồi mới nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, dượng có phải bàn với ngài về chuyện của tôi không? Tôi đã tỏ thái độ với dượng rồi, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Triệu Hiểu Bạch rồi cười nói: - Hiểu Bạch, xuống tuyến dưới rèn luyện vài năm cũng không có gì là xấu.
- Nhưng, tôi...Tôi không thể rời đi khi ngài đang cần người. Triệu Hiểu Bạch nghiêng đầu sang nơi khác dùng giọng kiên định nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...