Vũ Trạch Huy thấy vẻ mặt Địch Đức Phát biến đổi thì kéo Liễu Yên Hồng cùng quỳ xuống nói:
- Anh bạn, anh bạn, mong anh đại nhân đại lượng tạm tha cho chúng tôi, chúng tôi lần này không phải cố ý...
- Cố ý...
Địch Đức Phát thấy đường đường là trưởng phòng tuyên truyền huyện ủy mà quỳ xuống trước mặt mình, nổi bàng hoàng trong lòng chợt biến mất, lúc này hắn nhìn về phía Vũ Trạch Huy, giống như nhìn một đứa tội phạm trên đường.
- Không phải, không phải như vậy, tôi đã nói bậy, anh bạn, chỉ cần cậu không truy cứu chuyện này, có bất cứ yêu cầu gì cứ nói ra là được.
Vũ Trạch Huy nhìn Địch Đức Phát, giọng điệu cầu khẩn.
Địch Đức Phát là một viên cảnh sát, tố chất tâm lý rất mạnh, sau khi hắn có phản ứng thì trầm ngâm một lát rồi nói:
- Trước tiên anh ghi lại một tờ giấy đảm bảo, sau đó tự tay mình ký vào, đồng thời viết ra những gì mình đã làm bừa bãi với người phụ nữ này. Text được lấy tại
" Ghi lại tờ đảm bảo? "
Vũ Trạch Huy thầm hiểu rõ, nếu chuyện này ghi lên giấy trắng mực đen thì mạng mình đã nằm trên tay của người, nhưng nếu mình không chịu làm, sợ rằng hôm nay cũng khó thoát được cửa ải này.
- Tôi viết đảm bảo được không?
Lúc này Liễu Yên Hồng vẫn còn muốn bảo vệ cho Vũ Trạch Huy, nàng ngẩng đầu nhìn Địch Đức Phát, nước mắt cũng rơi xuống.
- Cô viết? Cô viết có tác dụng gì? Vũ Trạch Huy, bây giờ anh có ghi không? Nếu không thì theo chúng tôi đi ra.
Vũ Trạch Huy thấy Địch Đức Phát tiến đến thì chợt sợ hãi, hắn tiến lên giữ chặt tay Địch Đức Phát rồi cầu xin tha thứ:
- Được, tôi viết.
Vũ Trạch Huy cầm bút mà giống như đang nhấc lên một ngọn núi, hắn là trưởng phòng tuyên truyền, hắn là một người có tài viết lách. Xe lửa muốn chạy nhanh cũng cần đầu tàu kéo đi, hắn là trưởng phòng tuyên truyền và thật sự có năng lực, nếu một khi đã quyết tâm viết lách, như vậy được đăng tin trên báo cũng không là vấn đề. Nhưng lúc này hắn đang viết, không phải viết văn kiện hay tài liệu, căn bản là một tờ giấy đảm bảo, giấy ăn năn.
- Tôi và Liễu Yên Hồng...
Vũ Trạch Huy nhìn những dòng chữ vuông vắn được viết ra từ tay mình mà không khỏi cảm thấy khuất nhục khó thể tả, hắn thầm hận cái thứ trong đũng quần, sao hôm nay lại muốn ăn mặn, muốn làm loạn? Bây giờ thì tốt, kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, hắn hận không thể biến tất cả mọi người trong huyện Lô Bắc thành kẻ mù kẻ điếc cho rồi.
Vũ Trạch Huy vất vả viết xong một trang giấy, xem như đã làm xong một bản đảm bảo, cuối cùng còn xác nhận sau này sẽ không lui tới với Liễu Yên Hồng, cũng đảm bảo sẽ giúp đỡ Địch Đức Phát thăng chức, đền bù cho anh Địch Đức Phát một trăm ngàn tiền tổn thương tinh thần.
Địch Đức Phát tiếp nhận tờ giấy xem qua rồi bỏ vào trong túi củaminhf.
Vũ Trạch Huy viết xong thì thật sự sợ hãi đến phát run, hai hàm răng và vào nhau canh cách:
- Anh Địch Đức Phát, anh xem bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?
Địch Đức Phát thấy Vũ Trạch Huy đang run như cầy sấy thì vẻ mặt xuất hiện nụ cười đùa cợt, hắn dùng giọng trêu tức hỏi:
- Trưởng phòng Vũ, lạnh lắm sao?
- Đúng, rất lạnh.
Bây giờ đã là đầu mùa xuân, khách sạn đã dừng cung cấp hệ thống sưởi, Vũ Trạch Huy sau khi vận động mạnh thì bây giờ cũng nhảy mũi, cũng không nhịn được.
- Lạnh sao, vậy tôi cho anh vận động một chút.
Địch Đức Phát nổi giận và rút thắt lưng ra, hắn vung mạnh xuống mông của Vũ Trạch Huy.
- Đét, đét, đét...
Dây lưng của Địch Đức Phát là thứ được đặc chế trong ngành, vung lên như một cái roi da, trước tiên đã lưu lại vài dấu ấn trên mông của Vũ Trạch Huy. Lúc này Vũ Trạch Huy đau đến mức muốn gào lên, thế nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì Hổ Tử ở bên cạnh vừa chụp ảnh vừa nhét vào miệng hắn một mùi giẻ.
Ba phút hơn một trăm roi, tất cả đều đập lên mông của Vũ Trạch Huy, sau khi đòn roi dừng lại thì Vũ Trạch Huy thật sự rất có ý nghĩ muốn chết đi được. Lúc này Địch Đức Phát đã phát tiết xong, hai người Đức Phát và Hổ Tử rời khỏi khách sạn.
- Ôi, ôi!
Đầu lưỡi của Vũ Trạch Huy cuối cùng cũng không khôi phục lại công năng nói chuyện, hắn chỉ cảm thấy mình giống như muốn rã ra, muốn lên giường nằm cho yên. Cảm giác đau nhức bùng lên, hắn cảm thấy mình giống như bị một thân cây đè lên người, gai đâm vào thân thể, đau đớn nói không nên lời.
- Tiểu tử, tao sẽ giết chết mày.
Vũ Trạch Huy nhìn thấy cửa đã đóng lại thì dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói, cặp mắt của hắn không lớn nhưng bây giờ thật sự nổi giận nhìn giống hệt như mắt dã thú.
Vất vả lắm mới nhắm mắt được một lúc, trời cũng đã sáng, Vũ Trạch Huy đuổi Liễu Yên Hồng đi, sau đó hắn rơi vào trầm ngâm. Sau bảy giờ sáng, hắn thu dọn đồ đạc, cuối cùng mới rời khỏi khách sạn đi về phía huyện ủy.
Vũ Trạch Huy quay về phòng làm việc của mình, vẫn nhận lấy sự tôn kính và kính trọng của đám nhân viên văn phòng, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy khó chịu khi đối diện với những lời nịnh hót của bọn họ, giống như những gương mặt tươi cười kia đang cười nhạo hắn vậy.
Lúc này những vết roi trên mông đã phồng rộp lên, đi lại đau đớn làm hắn khó chịu được, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, điều làm hắn cảm thấy khó khăn nhất chính là một đấm lên mặt của Địch Đức Phát.
- Trưởng phòng Vũ, anh bị làm sao vậy?
Chủ nhiệm Văn phòng Trương Hiểu Minh là tâm phúc của Vũ Trạch Huy, trước nay luôn cung kính với Vũ Trạch Huy như gặp hoàng đế, bây giờ thấy mặt mũi trưởng phòng bầm dập thì dùng giọng ân cần hỏi.
Vũ Trạch Huy rất tức giận với vấn đề này, thế cho nên hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vị chủ nhiệm trước nay luôn nhẹ nhàng hòa nhã, sau đó lớn tiếng mắng:
- Tối qua uống say bị ngã trên đường, thế nào, còn phải báo cáo cho anh sao?
Chủ nhiệm văn phòng là hạng người gì, hắn vừa nghe thấy giọng điệu của trưởng phòng Vũ như vậy thì biết ngay mình vỗ mông ngựa lên đùi ngựa, thế là hắn cũng không nhiều lời mà lên tiếng chịu tội:
- Trưởng phòng Vũ, đây là những gì hôm nay cần xử lý, mời anh xem qua.
Vũ Trạch Huy dù không có tâm tư xem xét văn kiện nhưng vẫn ra vẻ chính thức nhận lấy xem xét, tài liệu đầu tiên hắn xem chính là nói về ưu thế địa lý của huyện Lô Bắc, thế nào để cùng phát triển với thành phố An Dịch, mà tài liệu này đề cập nhiều đến một người, chính là Vương Tử Quân.
Vũ Trạch Huy bây giờ thấy ba chữ Vũ Trạch Huy thì chợt bức bối, hắn cầm tài liệu lên rồi nói:
- Tài liệu này viết rất tốt, nhưng ghi có hơi quá, cầu đường là kết tinh trí tuệ của cả huyện ủy chính quyền, là sự cố gắng của cả ban ngành huyện ủy, phòng tuyên truyền là tiếng nói của đảng, sao có thể đặt nặng cá nhân mà làm lu mờ tập thể?
Chủ nhiệm văn phòng Trương Hiểu Minh khúm núm đứng nơi đó, hắn chăm chú nghe chỉ thị của lãnh đạo, lại không ngừng gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, đều nghe nói trưởng phòng và bí thư Vương quan hệ không tốt, xem ra đây là sự thật, sau này mình nên bảo trì khoảng cách với bí thư Vương Tử Quân.
Khi vị chủ nhiệm văn phòng bỏ đi thì Vũ Trạch Huy bình tĩnh trở lại, hắn nãy giờ đứng hơi lâu, thế là mông không tự giác được ngồi xuống ghế sa lông.
- Á...
Mộ tiếng thét kinh hãi phát ra từ miệng Vũ Trạch Huy, hắn chợt nhảy dựng lên như một con chuột kẹp lấy đuôi của mình.
- Địch Đức Phát, tao không để cho mày yên đâu.
Vũ Trạch Huy dùng giọng cực kỳ oán hận nói.
Một buổi sáng nhưng thật sự giống như tra tấn với Vũ Trạch Huy, đi không được ngồi không xong. Hắn rất muốn đến bệnh viện kiểm tra, thế nhưng nơi đó đều có người quen của mình, chính mình là một trưởng phòng tuyên truyền, giải thích vết thương trên mông như thế nào? Đúng là quá mất mặt.
Vũ Trạch Huy cố nén cảm giác đau đớn, hắn đứng trong phòng làm việc của buổi sáng, thế cho nên điều này làm cho chủ nhiệm văn phòng đi vào cảm thấy rất nghi hoặc, trưởng phòng của mình làm gì vậy, luyện thế đứng sao?
- Trưởng phòng Vũ, giữa trưa bí thư Tôn của xã Thanh Ngõa Lĩnh muốn mời anh dùng cơm, sắp xếp ở Giáp Ngư Thôn, anh xem có nên chuẩn bị gì không?
Chủ nhiệm văn phòng Trương Hiểu Minh đi đến thì rất cẩn thận, hắn dùng giọng nịnh nọt xin chỉ thị của Vũ Trạch Huy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...