Bí Thư Trùng Sinh

Người này lên tiếng làm cho đám thanh niên đi cùng ồ lên cười khả ố.

- Anh Cường, em gái này rất ngon, người ta dám yêu dám hận, không cần nói nhiều, anh nên trực tiếp làm việc là vừa. Anh nghĩ mà xem, một người phụ nữ tốt như vậy thì tìm đâu cho ra? Chỉ sợ anh bỏ tiền cũng chưa chắc có được. Nhưng này em gái, em nghe anh nói nhé, anh Cường của bọn anh là người phúc hậu, đó chính là một mình sướng cũng không vui, mọi người cùng sướng mới vui. Chỗ này quá nhỏ nào hợp với cô em được? Em nên đi theo anh Cường, chúng ta đi dùng bữa tiệc lớn.

Tiếng cười khả ố lại vang lên, đám người kia giống như không nhìn thấy anh Lý đang đứng bên cạnh Tiểu Na.

Gương mặt anh Lý có vài phần nổi giận, khi hắn chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì đám người Lưu Nhị đã đứng lên nói: - Đám khốn nạn kia, dám đến đây làm loạn sao? Coi chừng ông chặt chân chúng mày.

Lưu Nhị năm xưa cũng là một người nổi tiếng trong nhà máy, nhưng hắn cũng chỉ chịu phục một mình anh Lý. Lúc này thấy con gái của anh Lý bị người ta ức hiếp, hắn nào có thể nhịn được.

Nhưng lúc này anh Cường bên kia cũng lên tiếng: - Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Nhưng xem như là lão anh hùng.

Anh Cường vừa nói ra câu này thì đám thanh niên theo sau lại cười lên như điên.

Vương Tử Quân nhìn đám côn đồ phía bên kia mà không khỏi nhíu mày, hắn là người có nhiều kinh nghiệm, hắn cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như vậy. Tuy cong gái của anh Lý nhìn có vẻ xinh đẹp đáng yêu, thế nhưng ánh mắt của anh Cường lại chủ yếu nhìn vào anh Lý.


- Ông chặt chân mày. Lưu nhị nói rồi nhanh chóng đứng lên, bà chủ bên kia cũng lên tiếng: - Quán chúng tôi không chào đón các cậu, mời các cậu đi ra ngoài.

- Ôi, bà chủ quán, không phải chúng tôi muốn đánh chồng bà, bà đã không nỡ như vậy rồi sao? Tôi nói cho bà biết, tuổi tác đã lớn rồi, nào còn phải thanh niên mạnh như rồng như hổ? Nếu như bà muốn các anh em đẹp trai mạnh khỏe, như vậy tối nay ném ông nhà lôi thôi bẩn thỉu của mình, sau đó đến tìm anh em chúng tôi.

- Đúng rồi, nhưng anh Cường của chúng tôi bây giờ đã là hoa có chủ, căn bản không thể nào quan tâm đến hoa loa kèn như bà được.

Những lời nói dâm uế này không khỏi làm cho bà chủ quán nổi điên. Đám khách hàng trong quán phần lớn là nhân viên của tập đoàn Thần Phương, bây giờ thấy côn đồ đến gây sự thì đều đứng lên.

- Mời các anh đi chỗ khác, nơi này không chào đón các anh. Anh Lý nhìn thoáng qua mọi người rồi nói.

- Ơ, đây là bố vợ thương con rể tương lai sao? Bố vợ vẫn đứng về phía anh Cường, thế nên mong anh Cường kính bố vợ vài ly mới được.

- Cái gì là vài ly, phải là đúng ba ly. Anh Cường là người mạnh mẽ như Thái Sơn, hôm nay động phòng hoa chúc nhất định sẽ càng thêm dũng mãnh. Một tên thanh niên xăm hình cọp trên tay cười hì hì nói.

Anh Lý bị đám côn đồ trêu chọc mà không khỏi nổi giận, hắn xiết chặt nắm đấm nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Nhưng anh Lý có nhịn được thì người ta cũng không muốn buông tha, anh Cường bên kia cười ha hả nói: - Ôi, có phải là muốn đánh người rồi không? Ông cũng không có lá gan như vậy, nếu như muốn đánh nhau thì mời sang bên này.

Anh Cường nói rồi kéo nắm đấm của anh Lý về phía trán của mình. Mọi người nhìn vào tình cảnh này mà thấy rõ đó là động tác kiêu ngạo của một tên côn đồ, không ngờ khi nắm đất áp sát trán của anh Cường, lúc này anh Cường lại ngã lăn ra đất.

Không phải là anh Lý đã học được vô ảnh quyền đấy chứ?

Đáp án tất nhiên là không phải, khi mọi người đang kinh ngạc thì một tên côn đồ đứng bên cạnh anh Cường đã dùng giọng như heo bị chọt tiết rống lên: - Đánh chết người, đánh chết người rồi.

Tên thanh niên kia gào rống có thể làm cho cả con đường đều nghe thấy được. Sau khi âm thanh gào rống vang lên, có không ít người chạy đến, trong số những người này có vài viên cảnh sát.


- Xảy ra chuyện gì? Ai đánh chết người? Một tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát lớn tiếng nói.

- Đồng chí cảnh sát, đám người này đang giả vờ, vừa rồi người này nói bậy bạ, anh Lý căn bản không đánh người, tên kia kéo tay anh Lý ấn lên trán mình, sau đó tự mình ngã xuống. Bà chủ quán là người đầu tiên lên tiếng.

Bà chủ vừa nói xong thì một tên thanh niên bên kia đã lên tiếng: - Bá nói gì vậy? Đụng nhẹ lên trán anh Cường của chúng tôi sao? Như vậy làm cho anh Cường ngã gục được à? Các người đều cùng một phe, tất nhiên các người phải nói tốt cho nhau.

Tên thanh niên nói rồi nhìn những người ở bên cạnh mình: - Các anh nói xem, có phải tên kia vừa đấm lên huyệt thái dương của anh Cường, mới làm cho anh Cường ngã xuống hay không?

- Đúng vậy, tôi thây sng. này đấm anh Cường một cái, làm cho anh Cường ngã xuống, mau gọi xe cứu thương nhanh lên.

- Đúng vậy, lần này tôi thấy anh Cường bị đánh khá mạnh, mau gọi xe cứu thương.

Vài tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói với anh Lý: - Này đồng chí, mong ngài theo chúng tôi đến đồn công an một chuyến.

- Tôi cũng không đánh anh ta, các anh phải tin tưởng tôi. Lúc này anh Lý cũng có chút gấp gáp, thế nên giọng điệu có chút bối rối.

Viên cảnh sát gật đầu nói: - Anh yên tâm, chúng tôi không làm oan uổng người tốt, tôi thấy anh ta bị ngất cũng không nguy hiểm đến tính mạng.


Khi bầu không khí chung quanh đang lộn xộn thì Vương Tử Quân khoát tay nói với Triệu Hiểu Bạch: - Này đồng chí cảnh sát, tôi luôn dùng cơm ở chỗ này, tôi có thể chứng minh đồng chí này không đánh người, anh ta chỉ đụng nhẹ vào người kia mà thôi.

Vài tên cảnh sát không ngờ lại xuất hiện một Trình Giảo Kim như Vương Tử Quân, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, chợt nghe tên cảnh sát dẫn đầu nói: - Anh đã thấy được chuyện xảy ra, vậy theo tôi về đồn công an làm bản ghi chép, cũng xem như làm chứng cho anh này.

Vương Tử Quân càng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, hắn nhìn thoáng qua anh Cường dưới đất, sau đó lấy điện thoại của mình ra nói: - Vừa rồi tôi có sử dụng điện thoại ghi lại hình ảnh đám người kia đi vào làm loạn, các đồng chí cảnh sát, nếu không bây giờ tôi cho anh xem tình cảnh vừa rồi.

Tên cảnh sát nhìn Vương Tử Quân lấy ra một chiếc điện thoại khá mới thì vẻ mặt chợt biến đổi, hưans do dự giây lát rồi cầm lấy điện thoại của Vương Tử Quân: - Nếu có chứng cứ thì để tôi xem một chút.

Tên cảnh sát nói xong thì cầm lấy điện thoại của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không phản đối, viên cảnh sát kia xem xong đoạn video thì hỏi Vương Tử Quân: - Đồng chí, anh nói tôi xem chiếc điện thoại này dùng thế nào? Là thế này sao? Ôi, chuyện gì xảy ra, sao lại xóa mất rồi, anh xem có thể khôi phục lại được không?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt áy náy của viên cảnh sát, gương mặt hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn cũng không nói lời nào.

Một tên cảnh sát đứng bên cạnh lên tiếng: - Các vị, chuyện này có chút khó xử, tôi thấy mọi người ở đây nên đến đồn công an một chuyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui