Tuy Vương Tử Quân chuẩn bị về nhà dùng cơm với con trai Tiểu Bảo Nhi, thế nhưng bất đắc dĩ là kế hoạch luôn thay đổi. Khi hắn chuẩn bị dọn đồ đạc về nhà dùng cơm, hắn nhận được điện thoại của một người quen ở thủ đô.
Nói là người quen nhưng thật ra Vương Tử Quân cũng không quá quen thuộc người này, chỉ là ông cụ nhà kia có kết giao với Mạc gia và nhà hắn, cho nên bây giờ giống như cũng không phải người ngoài.
Khi người kia gọi điện thoại mời cơm thì Vương Tử Quân còn đang chuẩn bị dùng danh nghĩa bận rộn công tác để từ chối, thế nhưng hắn còn chưa nói ra lý do này thì người kia đã cười nói: - Cậu Tử Quân, trước khi tôi gọi điện thoại đã nghe ngóng sắp xếp hôm nay của cậu, thế nên tôi từ thủ đô xa xôi đến Rừng Mật, cậu dù thế nào cũng phải đưa tôi đi đón gió tẩy trần chứ?
Đạoi lý đối nhân xử thế luôn làm cho người ta khó thể nào kháng cự được, người ta từ nơi xa đến Mật Đông, nếu như anh không lộ mặt thì cũng không nên. Dù là mình và đối phương có quan hệ bình thường, thế nhưng phương diện giao tình cũng ép hắn phải bận tâm.
- Được rồi, tối nay hai bên đến khách sạn Thịnh Thế, chúng ta cùng uống vài ly. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười ha hả nói.
- Khách sạn Thịnh Thế thì có gì ngon? Hơn nữa tôi cũng không phải khách mà Mật Đông cần mời, nếu ông cụ nhà tôi biết tôi đến đây làm cậu thêm phiền toái, tôi sẽ bị chặt chân mất. Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng bên phía Trường Nhạc Cung, cậu chỉ cần đi đến là được.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn chợt nhíu mày. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó định gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng cuối cùng lại đặt điện thoại xuống.
Cung chỉ là một bữa cơm, nếu như có mưu đồ khác, trong phương diện chính sách thì không có vấn đề, nếu liên quan đến tình huống gì khác, cứ làm việc theo nguyên tắc là được, cũng đừng trách mình làm gì.
Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn bắt đầu xem văn kiện. Khi hắn xem được nửa phút thì Trương Tề Bảo đi đến.
- Chủ tịch Vương, đây là bản thảo của hội nghị công nhân lao động đến từ bên ngoài mà ngài quan tâm, mong ngài nhìn qua một chút. Trương Tề Bảo đi đến bên cạnh vương tử quân, sau đó đưa bản thảo trong tay cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận bản thảo cũng không xem ngay, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh có cái nhìn thế nào về tập đoàn Thần Phương?
Trương Tề Bảo chợt sững sờ, Vương Tử Quân tuy hỏi không rõ ràng nhưng càng như vậy thì càng không dễ trả lời. Dù sao thì lãnh đạo mở miệng nếu không nói rõ vấn đề thì càng làm cho người ta phải cân não.
Vì trước khi chưa tìm hiểu được ý đồ của lãnh đạo mà mở miệng thì sẽ rơi vào mối nguy hiểm họa từ trong miệng mà ra. Nếu mình nói nhiều hơn thì không hay, nói ít cũng không hay, cũng khó thể nào cung cấp đủ thông tin cần thiết cho lãnh đạo.
Vì vậy Trương Tề Bảo trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, vài năm trước tập đoàn Thần Phương còn phát triển huy hoàng, thế nhưng gần đây càng ngày càng sa sút. Giám đốc Thẩm Vạn Quân là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, có quan hệ không tệ với nhiều lãnh đạo.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, bộ dạng cực kỳ bình tĩnh. Trương Tề Bảo nhìn biểu hiện này của Vương Tử Quân, hắn cắn răng nói: - Đồng thời tôi còn nghe nói bây giờ con đường nhập hàng và tiêu thụ của tập đoàn Thần Phương gần đây chủ yếu ở vài công ty khác, mà những công ty này đều rất có bối cảnh.
"Vài công ty?" Vương Tử Quân có chút nhíu mày, hắn đã nhận ra ý nghĩa của những lời nói này.
Lợi ích của một tập đoàn được hình thành nói dễ dàng thì dễ dàng, nhưng chỉ cần có lợi ích giống nhau thì có tể hình thàh tập đoàn. Với những gì Vương Tử Quân cảm nhận về Thẩm Vạn Quân, người này có thể chủ động đẩy lợi ích lớn nhất ra, tuyệt đối không là kẻ bình thường.
- Tập đoàn Thần Phương thật sự đã đến mức không thể cứu vãn được nữa sao? Vương Tử Quân nâng ly nước trong tay lên uống một ngụm rồi trầm giọng nói.
Trương Tề Bảo nhìn vẻ mặt chăm chú của Vương Tử Quân, hắn có chút do dự, sau đó cắn răng nói: - Chủ tịch Vương, tôi không thể nói rõ tập đoàn Thần Phương bây giờ đã đến trình độ nào, thế nhưng tôi biết vài công ty làm nguồn cung hàng cho tập đoàn Thần Phương bây giờ đều đã phát tài lớn.
Trương Tề Bảo nói đến đây thì nhìn mặt Vương Tử Quân rồi nói tiếp: - trong số những công ty cung cấp hàng cho tập đoàn Thần Phương, nổi tiếng nhất chính là công ty Hạo Vũ Liên Hợp. Trên danh nghĩa thì người làm chủ công ty Hạo Vũ Liên Hợp là Trần Bác, thế nhưng ông chủ thực tế chính là Thịnh Lưu Duệ.
Vương Tử Quân thật sự chưa từng nghe nói qua về Thịnh Lưu Duệ, thế nhưng chỉ sau nháy mắt đã nghĩ đến vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh Thịnh Giáp Thành. Thịnh Giáp Thành là người cả đời công tác ở tỉnh Mật Đông, liên tục phát triển đến vị trí hiện tại. Tuy bây giờ người ta đã mặc kệ mọi chuyện, thế nhưng có nhiều người ở vị trí quan trọng trong tỉnh Mật Đông vào lúc này là thuộc hạ ngày xưa của Thịnh Giáp Thành. Hơn nữa Thịnh Giáp Thành là người địa phương Mật Đông, không dám cam đoan có người ủng hộ, nhưng ít nhất cũng phải là người có lực ảnh hưởng rất lớn.
Một loạt ý nghĩ lóe lên, Vương Tử Quân trầm giọng nói với Trương Tề Bảo: - Anh xem xét thật chặt sự kiện thay đổi chế độ của tập đoàn Thần Phương, lúc này tỉnh ủy giao nhiệm vụ này cho ủy ban nhân dân tỉnh, bí thư Sầm đã nói rất rõ ràng, không những phải làm cho tập đoàn Thần Phương có tương lai phát triển tốt hơn, càng phải ngăn chặn tình huống xói mòn tài sản quốc hữu, vì vậy anh nên cân nhắc chuyện này cho tốt.
Vẻ mặt Trương Tề Bảo chợt biến đổi, hắn là người công tác nhiều năm ở Mật Đông, hắn biết rõ chuyện này không thể làm tốt được.
- Chủ tịch, bí thư Sầm lúc đi vào tỉnh Mật Đông cũn có ý nghĩ điều chỉnh vị trí của tập đoàn Thần Phương. Khi đó bí thư Sầm đã cách chức tổng giám đốc Thẩm Vạn Quân xuống bí thư đảng ủy khối cơ quan, sau đó cho một nhân tài vừa du học nước ngoài quay về làm tổng giám đốc. Trương Tề Bảo nói đến đây thì dừng lại suy tư một lát: - Nhưng người kia mới làm tổng giám đốc tập đoàn Thần Phương được ba tháng thì đã bị tố cáo đầy trời, nghe nói trước khi mất chức còn phải đi gặp phòng giám sát tỉnh Mật Đông vài lượt, thiếu chút nữa thì phải vướng vào lao lý.
- Từ sau sự kiện kia thì Thẩm Vạn Quân tiếp tục là người chủ trì công tác của tập đoàn Thần Phương, bí thư Sầm cũng không tiếp tục quan tâm đến chuyện của tập đoàn Thần Phương nữa. Trương Tề Bảo nói làm cho hai mắt Vương Tử Quân híp lại. Sầm Vật Cương là người cường thế, điều này Vương Tử Quân hiểu rất rõ, thế nhưng Sầm Vật Cương lại thỏa hiệp ở sự kiện này, có thể thấy bí thư Sầm đã chịu bao nhiêu áp lực.
Càng như vậy thì Sầm Vật Cương càng biết sự việc nguy hiểm thế nào, nhưng bây giờ đối phương trực tiếp đẩy cho mình, không phải là chơi trò đuổi hổ nuốt sói sao?
Đuổi hổ nuốt sói, bây giờ Vương Tử Quân chỉ có hai lựa chọn, một là đứng thẳng người nghiêm khắc tọa trấn công tác thay đổi chế độ của tập đoàn Thần Phương, một lựa chọn khác chính là tỏ ra biết thời biết thế, liên thủ với thế lực mà Sầm Vật Cương rất cố kỵ kia.
Nhiều minh hữu là chuyện tốt, hơn nữa còn là một minh hữu với thế lực hùng hậu, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Sầm Vật Cương sao lại giao chuyện này cho mình? Không phải thấy tập đoàn Thần Phương kia có tai họa ngầm quá lớn, nếu như mình không cẩn thận thì sẽ bị liên lụy vào sự kiện này của tập đoàn Thần Phương sao?
Có những con đường mà mình tuyệt đối không thể đi nhầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...