Bí Thư Trùng Sinh

- Chủ tịch Vương, chín giờ sáng hôm nay chủ tịch Hải Bác thành phố Rừng Mật sẽ đén báo cáo tình huống xây dựng hạng mục đại hội thể dục thể thao; mười giờ rưỡi chủ nhiệm Từ của ủy ban cải cách tỉnh ủy sẽ đến báo cáo với ngài về phương diện cổ phần hóa tập đoàn Thần Phương... Triệu Hiểu Bạch chờ Vương Tử Quân ngồi lên xe thì bắt đầu báo cáo sắp xếp hôm nay.

Sau khi nghe đến tập đoàn Thần Phương thì hai hàng chân mày của Vương Tử Quân nhíu lại, hắn căn bản chỉ biết được bề ngoài của tập đoàn Thần Phương, thế nhưng bây giờ tình hình của tập đoàn Thần Phương đang rất khó khăn, phương diện cổ phần hóa xây dựng lại doanh nghiệp đang được đẩy lên cao độ.

Vương Tử Quân lúc đầu cũng không quan tâm đến chuyện này, tuy trước kia tập đoàn Thần Phương phát triển rất tốt, thế nhưng bây giờ là thời điểm kinh tế thị trường, xí nghiệp phá sản cũng không có gì là quá to tát. Những năm gần đây có nhiều xí nghiệp không thích ứng được bầu không khí hiện tại đều phải bị đá ra khỏi lịch sử như sóng cồn đào cát.

Nhưng khi nghĩ đến phương diện giám đốc Tổng cực kỳ kiêu ngạo kia có căn biệt thự giá vài chục triệu, Vương Tử Quân chợt cảm thấy tập đoàn Thần Phương căn bản không đơn giản như vậy.

Sau khi quay lại Mật Đông thì Vương Tử Quân có tâm tư điều tra về tình hình của tập đoàn Thần Phương, thế nhưng cuối cùng hắn lại gác tâm tư này lại. Dù sao khoảng thời gian gần đây hắn có quá nhiều công tác, nếu tiếp tục gây sóng gió thì căn bản là không phù hợp.

Nhưng chuyện đời luôn kỳ diệu như vậy, khi mà hán định tạm thời đặt chuyện này xuống, sự việc lại giống như sóng cồn ùa qua, làm cho người ta khó thể nào ẩn nấp.

- Chủ tịch Vương, bây giờ ngài có thời gian không? Nếu có thời gian thì đến phòng làm việc của tôi một chuyến. Vương Tử Quân vừa đến phòng làm việc ngồi chưa được mười phút thì nhận được điện thoại của Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương nói năng cực kỳ khách khí, thế nhưng Vương Tử Quân biết mình không đi qua là không được.


Vương Tử Quân mỉm cười đồng ý, sau đó nói với Trương Tề Bảo đang báo cáo công tác với mình: - Thư ký trưởng Tề Bảo, anh để chủ tịch Hà thay tôi gặp mặt chủ tịch Hải Bác, bây giờ tôi phải đến phòng làm việc của bí thư Sầm một chuyến.

Trương Tề Bảo đồng ý một tiếng rồi đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi trở thành thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì Trương Tề Bảo dù làm việc hay nói chuyện đều cực kỳ trầm ổn, nếu là những thứ không tất yếu thì hắn sẽ không bao giờ lên tiếng.

Biểu hiện này của Trương Tề Bảo làm cho Vương Tử Quân cực kỳ hài lòng, đến đỉnh núi nào hát bài ca đó, điều này là cực kỳ cần thiết.

Khi Vương Tử Quân và Trương Tề Bảo đi xuống lầu, đột nhiên điện thoại của Trương Tề Bảo vang lên. Tuy Vương Tử Quân không nói gì thế nhưng Trương Tề Bảo nhìn thoáng qua màn hình rồi tắt máy.

Vương Tử Quân không hỏi nhưng vẻ mặt Trương Tề Bảo có chút biến đổi, rõ ràng cuộc điện thoại kia làm cho Trương Tề Bảo có chút chấn động.

- Chào chủ tịch Vương. Khi Vương Tử Quân xuống lầu thì liên tục có người đi qua chào hỏi, càng có nhiều người dừng bước từ xa. Dù Vương Tử Quân có nhìn về phía bọn họ hay không, đám người kia luôn nở nụ cười rạng rỡ.

Vương Tử Quân liên tục đáp lại những lời chào hỏi mình, thậm chí hắn còn có thể kêu tên của những nhân viên công tác bình thường, điều này làm cho Trương Tề Bảo cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn là thư ký trưởng nhiều năm, cũng chỉ nhớ hơn phân nửa những cái tên nhân viên công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Thế nhưng gần đây Trương Tề Bảo lại phát hiện chủ tịch Vương có thể kêu tên những người mà mình căn bản không có mấy ấn tượng, hơn nữa còn mở miệng hỏi vài câu liên quan đến tình huống công tác.


Xem ra mình là thư ký trưởng cũng nên chuẩn bị tăng cường phương diện công tác này. Khi Trương Tề Bảo đang thầm nhắc nhở mình, hắn chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Thư ký trưởng Tề Bảo, anh đi tìm chủ tịch Hà đi.

Trương Tề Bảo đồng ý một tiếng, sau đó nhìn Vương Tử Quân chậm rãi đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Lúc này hắn lấy điện thoại ra, điện thoại cũng giống như biết được hắn có thời gian, nhanh chóng đổ chuông.

- Chào giám đốc Thẩm, vừa rồi tôi đi cùng với chủ tịch Vương. Trương Tề Bảo chào hỏi bên kia rồi khẽ nói.

Tiếng cười của giám đốc Thẩm thông qua micro càng có thêm vài phần thân mật: - Tôi biết rõ thư ký trưởng ngài được chủ tịch Vương coi trọng, trong mắt tôi thì phương diện thư ký trưởng càng tiến lên một bước là đến nơi rồi.

Trương Tề Bảo cười ha ha rồi khẽ nói: - Giám đốc Thẩm, tôi còn phải đi đến gặp chủ tịch Hà một chuyến, nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì chúng ta bàn bạc sau.

- Ha ha ha, thời gian của thư ký trưởng là rất quý giá, tôi cũng không dám làm chậm trễ ngài. Tôi nghe nói chủ tịch Vương thăng quan thì có mời người vẽ một bức tranh chữ, ngài xem có thể giúp tôi đưa cho chủ tịch Vương được không?

Nghe giám đốc Thẩm thì đó chỉ là một bức tranh chữ, căn bản không có gì đáng giá. Nhưng Trương Tề Bảo là người hiểu rõ giám đốc Thẩm, người kia không ra tay thì không có vấn đề, mỗi lần ra tay đều là bất phàm.


Trương Tề Bảo đã là người đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, hắn tất nhiên không dám có hành động thiếu suy nghĩ ở phương diện này, nhưng cũng không muốn đắc tội một giám đốc Thẩm thần thông quảng đại, thế là cười nói: - Khi nào có thời cơ thích hợp thì tôi sẽ hỏi ý của chủ tịch Vương.

- Ha ha, vậy thì làm phiền thư ký trưởng rồi.

Trương Tề Bảo cúp điện thoại mà khẽ nhíu mày, hắn nhìn bầu trời bao la, cuối cùng không nhịn được thở dài một hơi.

Khi Trương Tề Bảo tiếp điện thoại thì Vương Tử Quân đã đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương không một bóng người, bí thư Sầm giống như đang đặc biệt chờ hắn đi đến.

- Chủ tịch Tử Quân, hai ngày trước tôi có đi khảo sát xí nghiệp thuốc lá Yên Vân trong tỉnh, bọn họ đưa cho tôi một loại thuốc sắp cho ra thị trường, ý là trưng cầu ý kiến của tôi. Anh cũng nếm thử xem, để xem bọn họ còn có gì cần cải tiến nữa không. Sầm Vật Cương chờ Vương Tử Quân ngồi xuống rồi đưa ra một gói thuốc.

Sầm Vật Cương rút một điếu châm lửa hít vào một hơi rồi nói: - Bí thư Sầm, thuốc này làm cho tôi sinh ra cảm giác như thuốc Yên Vân, thế nhưng hương vị lại có vẻ thuần hơn.

Thuốc lá Yên Vân là nhãn hiệu đại chúng ở tỉnh Mật Đông, một gói giá mười đồng, tuy không quá đắt nhưng lại được tiêu thụ số lượng lớn, thế nên công ty liên tục tăng trưởng.

- Chủ tịch Tử Quân đúng là người hút thuốc chuyên nghiệp, mới đó đã nói đến đúng trọng điểm. Đây là thuốc lá Yên Vân, chỉ là có chút điều chỉnh ở phương diện hương vị mà thôi. Sầm Vật Cương nói rồi châm một điếu: - Công ty thuốc lá Yên Vân chuẩn bị nắm lấy nhãn hiệu mới này để mở rộng kinh doanh ở các tỉnh thành khác.


Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không phát biểu ý kiến gì ở phương diện này. Sầm Vật Cương cũng không dây dưa nhiều ở sự kiện này, lão nói đến hội nghị quan tâm đến công nhân lao động từ bên ngoài. Hội nghị lần này đã được định thời gian, cấp bậc lãnh đạo chủ trì hội nghị càng cho thấy sự coi trọng của thượng cấp với công tác lần này.

- Chủ tịch Tử Quân, lần này anh phải là người phát biểu ở hội nghị, anh cần phải chuẩn bị cho tốt, chúng ta phải tổng kết kinh nghiệm công tác trong thời gian qua, hơn nữa còn phải làm cho những hoạt động sau này được thăng hoa. Sầm Vật Cương gạt tàn thuốc rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Là một người đại biểu cho tỉnh Mật Đông lên tiếng thì tất nhiên là cơ hội tốt để làm nổi bật tâm tư nhân vật, không phải chuyện gì yếu kém. Trong hội nghị này chỉ có hai người ở Mật Đông có thể đứng lên phát biểu, một là Vương Tử Quân, người còn lại là Sầm Vật Cương.

Bây giờ Sầm Vật Cương nói như vậy là muốn ném chuyện này cho Vương Tử Quân, sau khi Vương Tử Quân từ chối hai câu thì cũng nhận trọng trách. Sầm Vật Cương nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, thế là trong lòng không khỏi sinh ra chút buồn bực. Cũng không phải lão không thoải mái vì ném cơ hội cho Vương Tử Quân, vì lão có lên tiếng cũng không níu kéo được thêm vài phần danh dự nào.

Dù sao thì Vương Tử Quân là người thực hiện công tác này, Sầm Vật Cương dù da mặt có dày thế nào cũng không thể tiến lên đoạt công của người ta. Vừa rồi lão lên tiếng xem như rộng lượng, thế nhưng thực tế lại có chút xấu hổ.

Cộng tác với một người trợ thủ như vậy là áp lực quá lớn.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Sầm Vật Cương chợt khẽ cười nói: - Tử Quân, tôi tin tưởng vào năng lực công tác của anh, anh cứ yên tâm thực hiện công tác, tôi sẽ chú trọng giúp đỡ anh.

Sầm Vật Cương nói đến đây thì lấy từ trong hộc bàn ra một phần văn kiện đưa cho Vương Tử Quân: - Tử Quân, anh xem qua phong thư này đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui