Bí Thư Trùng Sinh

Vị trí khác nhau thì góc nhìn cũng khác nhau, sau khi Đường Chấn Huy rời di, tuy Vương Tử Quân đã ổn định được tình thế, thế nhưng hắn liên minh với Hà Kiến Chương cũng không thể nào làm cho chính mình vững vàng ngồi sau màn.

Hơn nữa thời gian dần trôi qua, thời điểm tuyển cử ở hội đồng nhân dân càng ngày càng đến gần. Tuy sẽ không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, thế nhưng nếu có một vấn đề gì xảy ra, như vậy hắn sẽ là một người té ngã ở kiếp sống chính trị của mình. Té ngã như vậy thì sau này dù có tu bổ cũng như không, thậm chí cả đời sẽ không thể nào đứng lên được nữa.

Tuy Vương Tử Quân có lòng tin Sầm Vật Cương sẽ hộ giá cho mình, thế nhưng hắn không dám đặt hết tất cả trứng gà vào trong giỏ của người này. Hắn muốn gia tăng khả năng chiến thắng cho mình, như vậy nhất định phải hoàn thành độc lập.

Sau khi hàn huyên vài câu với nhóm phụ huynh đến nộp hồ sơ cho con mình, Vương Tử Quân lại đi kiểm tra phương diện xây dựng trường. Vì còn chưa khai giảng thế nên trường học có hơi lạnh, nhưng vị hiệu trưởng đi theo sau lưng nói rõ tình huống với Vương Tử Quân cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

Người này làm hiệu trưởng đã vài năm, những năm gần đây chỉ được gặp lãnh đạo lớn nhất là bí thư thị ủy, nhưng chỉ gặp qua một lần mà thôi. Bây giờ Vương Tử Quân là quyền chủ tịch tỉnh đến thăm trường làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ sợ mình nói sai một câu thì tuyến trên sẽ ra tay tính sổ.


Nhưng vị quyền chủ tịch này rất hài hòa, cũng không cho ra những câu hỏi hóc búa, cho dù một vài tình huống mình không trả lời ngay được, thế nhưng lãnh đạo cũng không miệt mài theo đuổi. Nếu so sánh với một vài vị lãnh đạo khác, rõ ràng chủ tịch Vương sảng khoái thoải mái hơn rất nhiều.

Vương Tử Quân kết thúc hành trình kiểm tra các trường tiểu học ở thành phố Đồng Lục, vừae mới lên xe thì Triệu Hiểu Bạch đã đi đến bên cạnh nói: - Bí thư Vương, vừa rồi giám đốc Triệu của sở giáo dục có gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài.

Triệu Thu Cúc gọi điện thoại đến? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm điện thoại trong tay của Triệu Hiểu Bạch. Khi vài tiếng tút tút vang lên, chợt nghe bên trong vang lên giọng nói của Triệu Thu Cúc: - Chào chủ tịch Vương, tôi là Triệu Thu Cúc.

- Chào giám đốc Thu Cúc. Vương Tử Quân căn bản khá tán thành năng lực của Triệu Thu Cúc, sau khi tiếp điện thoại thì dùng giọng ôn hòa nói.

Triệu Thu Cúc cũng không chào hỏi Vương Tử Quân quá nhiều, nàng dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Bí thư Vương, bây giờ có không ít phụ huynh học sinh đến phòng giáo dục thành phố Rừng Mật phản ánh vấn đề về việc con em lao động bên ngoài đến học tập ở thành phố. Hơn nữa còn có phóng viên của một tòa soạn nổi tiếng phương nam đang phỏng vấn nhóm phụ huynh kia.

Vương Tử Quân hơi nhíu mày, hắn không ngờ lại có phụ huynh học sinh chạy đến phản ánh vấn đề với phóng giáo dục. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói: - Nhóm phụ huynh kia phản ánh vấn đề gì?

- Bí thư Vương, tôi nói sơ lược một chút, đại khái có ba điểm: Một là nhóm phụ huynh kia tình nguyện nộp phí tài trợ cho nhà trường, không thể đơn giản nhận lại; hai là bọn họ không muốn con mình học cùng lớp với con của lao động đến từ bên ngoài; ba là nếu học sinh trong trường quá nhiều, như vậy sẽ gây bất lợi cho việc học của con em bọn họ.... Triệu Thu Cúc luôn rất có trình độ, nàng nói hết lời rất trật tự rõ ràng, nói ra những vấn đề mà nhóm phụ huynh kia đang phản ánh: Đó là bọn họ cảm thấy sở giáo đục đang cho ra những chỉ thị áp đặt với các trường tiểu học trọng điểm, cướp đi cơ hội đến học tập ở trường trọng điểm của con em bọn họ, chiếm đoạt tài nguyên giáo dục; sau đó là phụ huynh lo lắng vấn đề con mình học cùng lớp với con của công nhân lao động đến từ bên ngoài.

Đây chỉ là một vài vấn đề nhỏ, để cho phòng giáo dục giải thích cũng không là vấn đề, thế nhưng nếu như giải thích cũng không phải giải quyết được gốc rễ của vấn đề.

Triệu Thu Cúc thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì nói tiếp: - Chủ tịch Vương, phóng viên kia hình như là đặc biệt đến để phỏng vấn sự kiện này, vì có vài vấn đề người này đặt ra cực kỳ sắc bén.


Triệu Thu Cúc nói làm xúc động thần kinh của Vương Tử Quân, hắn hỏi lại một câu: - Trưởng phòng Thu Cúc, chị nói gì vậy, lập lại cho tôi xem.

- Chủ tịch Vương, tôi nói là có chút vấn đề bọn họ đặt ra cực kỳ sắc bén.

- Tôi hỏi chị nói cái gì trước đó? À, có phóng viên, tốt lắm, chuyện này tôi biết rồi. Trưởng phòng Thu Cúc, chút nữa chị liên lạc với đài truyền hình, để cho bọn họ đặc biệt làm một chuyên mục về sự kiện này. Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn trầm giọng nói với Triệu Thu Cúc.

Làm chuyên mục? Là tuyên truyền sao? Tuy không biết Vương Tử Quân chuẩn bị tuyên truyền cái gì, thế nhưng Triệu Thu Cúc vẫn sắp xếp toàn diện những gì Vương Tử Quân yêu cầu.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn nhìn Lôi Hợp Tuấn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mình, sau đó cười nói: - Bí thư Hợp Tuấn, bây giờ chúng ta đi đâu?

Lôi Hợp Tuấn tuy không nghe rõ ràng nội dung cuộc điện thoại của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn ý thức được khả năng có phiền toái. Hắn nghe thấy Vương Tử Quân hỏi mình thì lên tiếng chặn lại: - Chủ tịch Vương, lúc này chúng ta đến thăm công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm thành phố Đồng Lục. Đây tuy không phải là xí nghiệp lớn nhất thành phố chúng tôi, thế nhưng lại là xí nghiệp nổi tiếng nhất. Xí nghiệp này đầu tư trang thiết bị rất hiện đại, sản xuất ra thực phẩm rất chất lượng...


Sau kh Lôi Hợp Tuấn giới thiệu xong thì Vương Tử Quân đi đến công ty thực phẩm Đồng Lục, khi hắn đi đến cổng thì lãnh đạo công ty đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Khi Vương Tử Quân xuống xe, đám người kia nhanh chóng tiến lên nghênh đón như sao sáng quanh trăng.

- Chủ tịch Vương, công ty thực phẩm Đồng Lục chúng tôi đã cổ phần hóa, bây giờ là một xí nghiệp cổ phần, trong đó cổ phần quốc hữu là 40%, những phần còn lại thuộc về các cổ đông. Nửa năm qua công ty chúng tôi thu lợi nhuận năm trăm triệu, tổng cộng nộp lên một phần thuế... Người đàn ông trung niên được Lôi Hợp Tuấn giới thiệu là giám đốc Trình chờ Vương Tử Quân đi vào bên trong rồi nhanh chóng mỉm cười giới thiệu lịch sử hình thành và phát triển của công ty.

Vương Tử Quân chăm chú lắng nghe giới thiệu, thế nhưng hắn cũng không có bất kỳ ý kiến gì ở phương diện kinh doanh của công ty này. Hắn biết rõ đến vị trí của mình, chỉ cần mở miệng cho ra ý kiến, dù ý kiến đó là đúng hay sai đều bị người ta coi là chân lý và nhanh chóng quán triệt.

Nhưng Vương Tử Quân không muốn rơi vào tình huống như vậy, vì thế khi ở trên những lĩnh vực mà mình không có nhiều chuyên môn, hắn chọn lựa nguyên tắc không nên mở miệng nói quá nhiều.

Lôi Hợp Tuấn mãi đi theo sau lưng Vương Tử Quân, hắn nhìn nụ cười trên mặt của Vương Tử Quân, tảng đá lớn trong lòng đã hạ xuống. Xem ra bí thư Vương vẫn rất thỏa mãn với tình hình phát triển của công ty, loại thỏa mãn này căn bản có thể kéo dài thành thỏa mãn với công tác của mình, dù sao thì công ty thực phẩm Đồng Lục cũng phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui