Cố Tắc Viêm mỗi ngày gặp qua rất nhiều người, hắn cũng hiểu tính cách cháu dâu của mình. Hắn gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó đi xuống lầu ngồi lên ghế sa lông.
- Chú, hôm nay Quảng Đắc bị cách chức hiệu trưởng. Những năm qua Quảng Đắc cần cù chăm chỉ công tác, là tiếng lành đồn xa trong thành phố Rừng Mật, dù là lãnh đạo thị ủy hay phụ huynh học sinh đều phải vỗ tay tán thưởng. Thế nhưng anh ấy là người quá ngay thẳng, bây giờ bị cách chức, hơn nữa còn phải ở nhà làm bản kiểm điểm, ngài nói xem, như vậy có phải là quá ức hiếp người khác rồi không? Cháu dâu của Cố Tắc Viêm nói đến đây thì dùng giọng căm phẫn nói: - Có câu nói thế này, mọi người đều nói như vậy là không công bằng, rất nhiều phụ huynh học sinh và thầy cô giáo nói là Quảng Đắc bị oan. Bọn họ biết rõ Quảng Đắc là cháu của ngài mà còn dám làm như thế, tôi cảm thấy bọn họ không phải là hướng về cháu của ngài, rõ ràng là muốn gây khó khăn cho ngài.
Gương mặt Cố Tắc Viêm chợt trầm xuống, cháu gái dám mở miệng nói như vậy thật sự là phụ nữ tóc dài óc ngắn. Chỉ bằng vào vài câu của cô mà tôi sẽ tiến lên đâm đầu vào họng súng sao? Cô có phải là quá khôn rồi không?
Cố Tắc Viêm cười lạnh một tiếng rồi dùng ánh mắt hung hăng nhìn cháu dâu, hắn cũng không nói lời nào. Nhưng ánh mắt của hắn không khỏi làm cho đứa cháu dâu chợt ỉu xìu, chân tay luống cuống, không biết nói gì cho phải, bầu không khí có vẻ rất xấu hổ.
Cố Quảng Đắc chợt sinh ra cảm giác lạnh cả lưng, sợ đến mức có chút luống cuống. Đúng lúc này chợt thấy Cố phu nhân nói: - Quảng Đắc, lúc này cháu nói rõ ràng với chú xem người ta ức hiếp mình thế nào, để xem chú có giúp đỡ được gì không?
Cố phu nhân nói như vậy thì Cố Quảng Đắc mới thở phào ra một hơi, hắn lập tức lên tiếng: - Chú, sáng hôm nay trưởng phòng Trần của phòng giáo dục gọi tôi sang, tuyên bố miễn chức và yêu cầu tôi về nhà viết bản kiểm điểm.
- Nguyên nhân là gì? Cố Tắc Viêm nhìn thoáng qua Cố Quảng Đắc rồi khẽ hỏi.
- Vì cháu có chút...Chút vấn đề ở phương diện con em lao động ngoài tỉnh nhập học ở thành phố Rừng Mật. Cố Quảng Đắc có chút ấp a ấp ungs, hắn dùng giọng khó xử nói.
Cố Tắc Viêm chợt sững sờ, hắn giốn như nghĩ đến điều gì đó: - Không phải nơi đó có một người tên là Lý Tiểu Trụ đến báo danh cho con nhập học sao?
- Đúng vậy, vì gặp phải tên khốn xui xẻo này mà thôi. Chú, ngài nói xem cháu đắc tội với ai, bây giờ các trường đều là như vậy, vì sao cháu lại bị miễn chức, không phải đang ức hiếp Cố gia chúng ta sao?
Cố Tắc Viêm châm một điếu thuốc, hắn dùng giọng trầm bổng hỏi: - Anh nói rõ tôi nghe, vì sao anh không nhận con của Lý Tiểu Trụ vào trường?
Cố Quảng Đắc chợt sững sờ, hắn cho rằng chú mình muốn hỏi xem là tên nào to gan lớn mật dám cách chức mình, không ngờ lại hỏi về chuyện này. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chú, ngài cũng biết về trình độ dạy học của trường tiểu học số 2, bây giờ có ai không muốn đưa con đến đây nhập học? Nếu như thu con của Lý Tiểu Trụ vào trong trường, như vậy không phải sẽ mất đi một chỉ tiêu cho con em thành phố sao?
Vẻ mặt Cố Tắc Viêm khẽ động, hắn giống như nắm bắt được cái gì đó. Hắn khẽ gạt tàn, sau đó đột nhiên nói: - Nói như vậy các cậu đã có chỉ tiêu rồi sao?
Cố Quảng Đắc căn bản là hiểu rõ vấn đề của mình, những năm qua trong trường học đầy sạn, căn bản làm nhiều trò không hay. Lúc này hắn do dự giây lát rồi dùng giọng thành thật nói:L - Đúng vậy, nếu như bọn trẻ đều muốn đến học tập ở trường tiểu học số 2, như vậy thì chúng cháu cũng không thể tiếp nhận tất cả được.
- À, phương diện nhập học cho con em xem ra cũng khó giải quyết. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì chợt vẫy tay với Cố Quảng Đắc: - Nếu cậu có khó khăn của mình, như vậy cậu viết rõ khó khăn ra, sau đó phản ánh với ban ngành lãnh đạo. Khi những khó khăn kia được thừa nhận đang tồn tại, như vậy sai lầm của cậu sẽ không còn là sai lầm, cậu nói xem có đúng không?
Cố Quảng Đắc vẫn còn chưa hiểu rõ vấn đề, thế nhưng lúc này Cố Tắc Viêm đã đứng dậy đi lên lầu, cũng không nói gì thêm với hắn.
Trường tiểu học số 1 thành phố Đồng Lục, người đến báo danh cho con nhập học đã vây chặt lấy cổng. Tuy lúc này sở giáo dục đã cho ra công văn yêu cầu tất cả các trường phải làm tốt công tác thu nhận học sinh, thế nhưng nhiều nơi vẫn là chen chúc không chịu nổi.
Nhiều bậc phụ huynh đến báo danh cho con nở nụ cười sáng lạn, bọn họ kéo tay con mình, dùng đủ mọi giọng điệu địa phương trò chuyện với giáo viên phụ trách tiếp nhận hồ sơ. Có vài phụ huynh cầm hồ sơ chờ ở bên ngoài, cũng có không ít phụ huynh cầm lấy hồ sơ của con mình đi nộp qua trường khác bớt đông đúc hơn.
- Chủ tịch Vương, sau khi ngài tổ chức hội nghị giáo dục toàn tỉnh thì thành phố Đồng Lục chúng tôi nhanh chóng tiến hành bố trí, không những xử lý phương diện đóng phí tài trợ khi nhập học, còn cố gắng đẩy mạnh tài chính hỗ trợ giáo dục. Chúng tôi chuẩn bị trong thời gian ba năm tới sẽ xây dựng thêm bốn trường tiểu học, hai trường trung học, giải quyết căn bản vấn đề thiếu trường cho học sinh con em lao động. Những vị công nhân viên này đã ra sức cống hiến cho các ban ngành sản xuất trong thành phố Đồng Lục, giải quyết chuyện học tập cho con em của bọn họ cũng xem như đẩy mạnh thêm quá trình xây dựng và phát triển thành phố... Bí thư thị ủy Lôi Hợp Tuấn đứng bên cạnh khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn căn bản tương đối tán thành công tác của thành phố Đồng Lục. Tuy hắn là chủ tịch tỉnh thế nhưng giải quyết vấn đề phải đi từng bước một, thế nhưng phía thành phố Đồng Lục có thể bắt tay công tác, tính toán lâu dài, không phải xử lý hiện trạng hiện tại cho nhanh mà nắm bắt công tác tương lai rất vững chắc.
Hơn nữa công tác là một chuyện mà thái độ là một chuyện, Lôi Hợp Tuấn có thể hành động nhanh như vậy, căn bản là tỏ thái độ với mình. Nếu như Vương Tử Quân tiếp nhận quá thản nhiên, không nói lời khuyến khích thì căn bản là không trấn an được nhân tâm.
- Bí thư Hợp Tuấn, anh làm việc thì tôi tương đối yên tâm. Quan niệm tư tưởng của anh là khó có được, có câu mười năm trồng cây trăm năm trồng người, đẩy mạnh đầu tư vào giáo dục chính là hành vi có lợi cho hậu thế. Tôi tin tưởng chỉ sau vài năm nữa thì thành phố Đồng Lục các anh sẽ cho ra một thành tích tốt, tốt nhất là có được kinh nghiệm để các thành phố khác học tập tham khảo.
Lôi Hợp Tuấn nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì chợt tỏ ra vui sướng, hắn tin Vương Tử Quân đến vì kiểm tra công tác, mà hắn nhận định việc làm này của Vương Tử Quân có ý nghĩa sâu xa. Trạm thứ nhất của Vương Tử Quân là thành phố Đồng Lục, điều này nói rõ mình đã đi vào vòng quan hệ của bí thư Vương.
Lần này Vương Tử Quân đi kiểm tra công tác cũng không có vấn đề gì, ngược lại giống như chỉ là kiểm tra đốc xúc, hơn nữa còn là tiến hành tiếp xúc xâm nhập với những vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh. Tuy công tác của Đồng Lục còn có chút thiếu hụt, thế nhưng lãnh đạo chủ yếu cho ra lời khuyến khích mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...