- Ôi, cảm ơn anh Vương đã giải quyết phiền toái giúp tôi. Lý Tiểu Trụ nói đến đây thì dùng giọng bức thiết nói: - Khi đó tôi đi rất gấp, cũng không xin được số điện thoại của anh Vương, chị có biết số điện thoại của anh ấy không? Tôi muốn gọi điện thoại cho anh ấy một chút.
Tất nhiên Triệu Thu Cúc có số điện thoại của chủ tịch Vương, thế nhưng nàng không dám tùy ý tiết lộ ra, thế là khẽ nói: - Tôi không nhớ số điện thoại của anh ấy, sau này có thời gian tôi sẽ hỏi. Mà anh làm sao biết được anh Vương kia?
Lý Tiểu Trụ không hiểu ý nghĩ của Triệu Thu Cúc, hắn nhanh chóng nói ra những gì xảy ra hôm nay. Sau khi nghe được lời nói của Lý Tiểu Trụ, Triệu Thu Cúc căn bản cực kỳ căm hận hiệu trưởng Cố, thầm nghĩ anh đúng là không muốn sống, anh đâm đầu xuống sông cũng không có vấn đề, thế nhưng anh lại muốn kéo theo nhiều người cùng chết với mình sao?
Triệu Thu Cúc thầm nghĩ như vậy nhưng vẫn cười nói: - Được rồi, tôi cũng biết chuyện này, các anh chị cứ yên tâm ở nhà chờ, đến khi nhận thông báo nhập học là được.
Triệu Thu Cúc đạt được mục đích thì chuẩn bị cáo từ, đúng lúc này Lý Tiểu Trụ chợt nói: - À, lãnh đạo, tôi có một người thân cùng thôn có con gái bằng tuổi con nhà tôi, chị xem có thể...Trường nào cũng được, chỉ cần ở thành phố là được.
Niềm vui từ trên trời giáng xuống làm cho Trần Tiểu Hoa cảm thấy rất vui, thế nhưng nàng không ngờ trước khi người ta đi thì chồng mình lại nói ra một câu như thế. Nàng không khỏi dùng ánh mắt oán hận nhìn chồng, sau đó lặng lẽ véo lưng Lý Tiểu Trụ một cái.
Triệu Thu Cúc chợt có chút sững sốt, sau đó nàng cười nói: - Chuyện này cũng không cần nhờ tôi hỗ trợ, anh cứ nói người ta chuẩn bị sẵn hồ sơ, ngày mai đến trường học gần bên báo danh là được.
Lý Tiểu Trụ vui vẻ tiễn Triệu Thu Cúc ra khỏi nhà, hắn không nhịn được phải nói với vợ: - Vừa rồi người ta nói không có vấn đề, em nghĩ mà xem, có phải người ta đang gạt anh không?
- Anh sao lại có tâm tư xen vào việc của người khác như vậy? Anh cũng đừng quá mò mẫm, nếu anh làm ảnh hưởng đến việc học của con, em không để yên cho anh đâu.
Ngày hôm sau Lý Tiểu Trụ làm việc thoải mái hơn, hắn luôn nghĩ đến lời nói của chị Triệu. Khi nghỉ ngơi giữa ca hắn nghe thấy vài người đồng sự nói sẽ đưa con về cho ông bà, đã vài lần hắn định nói ra những gì mình gặp phải, thế nhưng nghĩ thế nào lại nuốt lời xuống bụng. Nếu như bọn họ không làm được, như vậy không phải mình bị người ta chê cười sao?
Lý Tiểu Trụ làm việc một ngày mệt mỏi, hắn đi về đến nhà, con gái đang vui vẻ nấu cơm với mẹ. Khi thấy Lý Tiểu Trụ về nhà thì vợ con nhanh chóng dọn cơm.
Lúc này chỉ là vài món bình thường nhưng rất có hương vị, Lý Tiểu Trụ thích bầu không khí thế này, đây mới là cuộc sống. Hắn vui vẻ mở tivi, bên trong đang phát chương trình thời sự. Tin tức đầu tiên là bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương đi kiểm tra thị sát thành phố Linh Long. Bí thư Sầm tán thưởng khu kinh tế mới của thành phố Linh Long, yêu cầu thành phố Linh Long liên tục cố gắng, đưa công tác tiến lên một bậc thang mới.
Lý Tiểu Trụ đến bây giờ cũng không có hứng với chương trình thời sự, khi hắn chuẩn bị chuyển kênh thì chợt nghe biên tập viên nói: - Sáng hôm nay đồng chí phó bí thư tỉnh ủy, quyền chủ tịch Vương Tử Quân tham dự hội nghị công tác giáo dục. Đồng chí Vương Tử Quân yêu cầu các thành phố làm tốt công tác nhập học của học sinh, đặc biệt là phương diện nhập học của con cái người lao động đến từ bên ngoài. Yêu cầu các thành phố phải thực hành nghiêm chỉnh chính sách của tỉnh, đảm bảo con em của người lao động đến từ bên ngoài được học tập như bình thường...
Lý Tiểu Trụ nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên đài chủ tịch thế là không khỏi kinh hoảng đánh rơi cả đũa xuống đất.
Sầm Vật Cương ngồi trong phòng làm việc của mình thì Cố Tắc Viêm gõ cửa đi đến. Hắn cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, ngày hôm qua Đồ Phấn Đấu gọi điện thoại đến cho tôi, anh ấy nói những lời phát biểu của ngài làm cho bọn họ phấn chấn tinh thần, thật sự là ủng hộ nhân tâm.
- Lời hay thì ai cũng nói được, chủ yếu là phải nhìn vào kết quả. Sầm Vật Cương nói không chút biểu cảm, thế nhưng vẫn cảm thấy rất hưởng thụ vì Đồ Phấn Đấu có thể chứng thực chỉ thị tinh thần của mình.
Sau khi thăm dò tâm tư của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm cũng không tiếp tục nói nhiều, hắn nói sang chuyện khác: - Bí thư, anh có xem qua chương trình thời sự hôm qua không? Chủ tịch Vương thật sự là rất có khí thế.
- Chủ tịch Vương làm việc không tồi. Sầm Vật Cương khoát tay áo dùng giọng thản nhiên nói: - Chuyện này trước kia tôi cũng nghĩ qua, chỉ là còn chưa theo kịp thời gian, bây giờ chủ tịch Vương đã xử lý xong, thật sự rất tốt.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Bí thư Sầm là người ý chí rộng rãi, rất nhiều chuyện đã nghĩ đến, chỉ là người ta không nhất định sẽ lên tiếng cảm kích.
Sầm Vật Cương cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ xem văn kiện, tình hình như thế này càng làm cho Cố Tắc Viêm cảm thấy xấu hổ. Nếu như không phải lúc này hắn đang ở trong thung lũng sự nghiệp, Cố Tắc Viêm hắn đáng giá chạy đến đây nịnh nọt Sầm Vật Cương sao? Nếu như không phải hắn cảm thấy lúc này mình nên nằm gai nếm mật, hắn cũng không muốn nói này nọ sau lưng người ta như vậy. Thế là hắn không khỏi thầm nhắc nhở mình, phải cố gắng chịu đựng, dù thế nào cũng phải cố gắng chịu đựng.
Lúc này gương mặt của Sầm Vật Cương làm cho Cố Tắc Viêm cảm thấy mình đang tự làm mình mất mặt, dù có chút bức bối thì vẫn phải giấu trong lòng. Trong quan trường thì người người giống như những con kiến đang bò lên từng bước, kính sợ người khác cũng không phải vì phương diện cấp bậc, căn bản là vì bóng dáng quyền lực.
Cố Tắc Viêm cười nhạt vì trò tổ chức hội nghị giáo dục của Vương Tử Quân, hắn thấy đó là Vương Tử Quân cố gắng tạo thanh thế cho mình, gióng trống khua chiêng như vậy làm gì? Còn không phải là muốn dễ dàng vượt qua tuyển cử vào thời gian ba tháng sau sao?
Lần này Cố Tắc Viêm đến tìm Sầm Vật Cương chính là muốn bôi thuốc vào mắt cho Vương Tử Quân, cho đối phương biết thế nào là hậu quả đắc tội với mình. Thế nhưng Sầm Vật Cương có biểu hiện rất lạnh lùng, làm cho hắn cảm thấy mình vuốt mông ngựa không được lại vỗ vào đùi ngựa.
Sầm Vật Cương dù có chút bảo thủ thế nhưng không phải là những hạng người không chịu thừa nhận thành tích của người khác, huống hồ Vương Tử Quân làm như vậy còn được Sầm Vật Cương tán dương.
Cố Tắc Viêm thầm hiểu rõ vấn đề, hắn cảm thấy gương mặt mình chợt đỏ hồng. Hắn nói thêm vài công tác cho Sầm Vật Cương, sau đó chuẩn bị rời đi. Tuy hắn thật sự có chút bất mãn nhưng không dám nói thêm quá nhiều lời.
- Chủ tịch Cố, ngài đi đâu vậy? Khi Cố Tắc Viêm cúi đầu bước đi thì chợt nghe thấy có người trầm giọng chào hỏi mình.
Cố Tắc Viêm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người chào hỏi mình là Phương Anh Hồ. Lúc này Phương Anh Hồ nở nụ cười sáng lạn, tâm tình giống như rất tốt. Sầm Vật Cương rất tình nguyện kết giao với một đại quản gia như Phương Anh Hồ, lúc này nghe thấy đối phương chào hỏi thì cười nói: - Tôi vừa ra khỏi phòng của bí thư Sầm, còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là đi về phòng của mình rồi.
Phương Anh Hồ cười cười, hắn tất nhiên thấy rõ sự bực bội của Cố Tắc Viêm, nhưng cầu thang cũng không phải chốn trò chuyện. Tuy Vương Tử Quân đã đi đến nhận công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng hắn cũng không muốn phá hỏng những quy tắc mà mình nên tuân thủ.
Phương Anh Hồ cười ha hả rồi khẽ nói: - Nếu như chủ tịch Cố không có chuyện gì khẩn cấp, mời anh đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút. Vài ngày trước có người thân dưới quên đưa lên cho chút trà, hương vị không tệ.
Cố Tắc Viêm gật đầu đi theo Phương Anh Hồ, khi đến phòng làm việc của Phương Anh Hồ, thư ký của Phương Anh Hồ định tiến vào pha trà, thế nhưng Phương Anh Hồ khoát tay cho thư ký rời đi.
Phương Anh Hồ lấy từ trong hộc bàn của mình ra một gói trà nhỏ, hắn bỏ vào ấm một chút trà, sau đó cười nói: - Đây là trà quê tôi, tuy không nổi tiếng trong nước nhưng uống vào rất sướng miệng, người thân biết tôi thích món này nên hằng năm đều đưa đến cho một chút.
Lúc này Cố Tắc Viêm nào có tâm tư thảo luận về trà với Phương Anh Hồ, hắn uống một ngụm trà rồi dùng giọng trầm trầm nói: - Bí thư Sầm của chúng ta luôn yếu lòng, rất nhiều chuyện là người ta cướp danh vọng của mình, thế nhưng lãnh đạo lại mặc kệ. Hôm nay tôi đến nhắc nhở lãnh đạo một tiếng, thiếu chút nữa bị coi là người ngoài.
- Sao? Anh nói đến chuyện con cái người lao động bên ngoài được học tập trong thành phố à? Phương Anh Hồ không hổ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, nhiều chuyện chỉ cần người ta mở đầu thì hắn đã biết đó là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...