Cố Tắc Viêm lẳng lặng uống trà, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Hắn giống như một ông thầy dạy âm nhạc, khi nào vui vẻ thì thường thích gõ ngón tay xuống mặt bàn theo nhịp mà mình thích.
Vài tháng gần đây Cố Tắc Viêm căn bản không quá vui sướng. Hắn vốn là người nhất ngôn cửu đỉnh ở ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng khi Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy liên minh với nhau thì hắn cảm thấy cực kỳ bị chèn ép. Chưa nói đến những vấn đề không có tác dụng giống như trước, người trợ thủ đắc lực nhất của hắn là Lý Hanh Dư bây giờ cũng đi xuống làm bí thư thị ủy Kim Hà.
Tuy Lý Hanh Dư đến thành phố Kim Hà nhận công tác cũng không một câu oán hận, thế nhưng Lý Hanh Dư rời đi làm cho thực lực của Cố Tắc Viêm bị tổn thương khá lớn. Chưa nói đến những phương diện gì khác, ví dụ như con đường nhận tin tức của hắn bây giờ cũng không còn được thông thoáng như xưa.
Khi Lý Hanh Dư làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì Cố Tắc Viêm biết Trương Tề Bảo là phó thư ký trưởng, thế nhưng hắn cũng không quan tâm, giống như tất cả mọi mỹ nữ đều được hắn thu vào trong túi, dù Trương Tề Bảo có múa đẹp thế nào thì hắn cũng chỉ đứng từ xa nhìn mà thôi. Mặc dù Trương Tề Bảo là nhân tài khó có được, thế nhưng hắn cũng không muốn cho đối phương dựa vào mình.
Mối quan hệ giữa Lý Hanh Dư và Trương Tề Bảo cũng không được tốt lắm, Cố Tắc Viêm dù là phó chủ tịch thường ủy thế nhưng có một số việc cũng phải quan âm đến thể diện của Lý Hanh Dư. Nhưng bây giờ thì hắn có chút hối hận, nếu như trước kia hắn vung ty kéo Trương Tề Bảo, biết đâu Trương Tề Bảo sẽ đi theo hắn rồi? Ôi, không thể nói lời mỹ mãn như vậy được, việc gì cũng không nên làm quá tốt, điều này thì Cố Tắc Viêm hiểu. Nhưng nếu trước đó hắn đưa cành ô liu cho Trương Tề Bảo, hắn tin chắc với trí tuệ chính trị của Trương Tề Bảo thì sẽ dựa vào mình.
Bây giờ Trương Tề Bảo là một thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, người này công tác cực kỳ kín kẽ, thế cho nên Cố Tắc Viêm cảm thấy người của mình ở ủy ban nhân dân tỉnh càng lúc càng ít. Khi mà Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân liên hợp chống lại Sầm Vật Cương, cho dù một vài người trước kia đi theo Cố Tắc Viêm thì bây giờ cũng biểu hiện tư thái như gần như xa.
Cố Tắc Viêm căn bản cực kỳ tức giận với trạng thái này, thế nhưng hắn không có biện pháp thay đổi trạng thái này. Dù sao thì Đường Chấn Huy sắp lui ra, dù là Cố Tắc Viêm có muốn thúc đẩy thì Sầm Vật Cương cũng tránh không đâm đầu vào mũi nhọn.
Cố Tắc Viêm nghĩ đến những gì mình nghe được hôm nay mà không khỏi sinh ra cảm giác mở rộng tầm mắt. Hắn vốn còn cảm thấy không thoải mái vì Sầm Vật Cương để cho Đường Chấn Huy phóng túng quá mức, thế nhưng tâm tư này bây giờ căn bản là không còn.
Bí thư Sầm không hỗ danh là bí thư Sầm, chỉ cần vung tay đã có thể dễ dàng thu phục được Đường Chấn Huy. Nếu không có Đường Chấn Huy, tôi xem Vương Tử Quân anh còn làm được gì? Nhưng lần này thật sự là quá có lợi cho Đường Chấn Huy, một người vốn phải chào tạm biệt võ đài chính trị, thế nhưng bây giờ ma xui quỷ khiến thế nào lại được công tác thêm vài năm nữa.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, hắn nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó nhanh chóng nghe máy: - Chào anh, tôi là Cố Tắc Viêm.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của thư ký trưởng Phương Anh Hồ: - Chào chủ tịch Cố, tôi là Phương Anh Hồ, chúc mừng anh.
Lời nói của Phương Anh Hồ trong điện thoại căn bản là không quá rõ ràng, thế nhưng Cố Tắc Viêm nghe qua mà hiểu được vài phần, thế là cười nói: - Thư ký trưởng, còn chưa có chuyện gì xảy ra, có gì mà chúc mừng?
- Sau khi Đường Chấn Huy đi thì Vương Tử Quân dù không muốn tiến lên vẫn phải tiến lên, bây giờ trong tỉnh Mật Đông ngoài anh ra thì ai sẽ là người nắm giữ trọng trách phó chủ tịch thường vụ tỉnh? Hơn nữa trong sự kiện này thì bí thư Sầm chỉ đích danh nhân tuyển là anh.
Tuy Cố Tắc Viêm cực kỳ tự tin rằng Sầm Vật Cương sẽ cho mình tiến thêm một bước, thế nhưng khi nghe Phương Anh Hồ nói như vậy thì hắn vẫn cảm thấy rất thoải mái. Hắn cười cười nói: - Điều này cần thư ký trưởng giúp đỡ nhiều hơn, sau khi thành công thì tôi nhất định sẽ cảm tạ ân tình thắm thiết của anh.
Phương Anh Hồ nói hai câu khách khí rồi chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng lúc này tinh thần của Cố Tắc Viêm nhanh chóng tỉnh táo lại: - Thư ký trưởng của tôi, anh đi theo bí thư Sầm đã vài năm, tuy vị trí thư ký trưởng rất oai phong, thế nhưng tôi cảm thấy anh càng nên tiến thêm một bước, không bằng anh đi sang ủy ban nhân dân tỉnh...
- Nếu tôi đây tiến lên một bước thì vị trí phó chủ tịch thường ủy sẽ phải nhường lại, anh nên đến nhận lấy trọng trách, sau này dù đi bên nào thì cũng có một phần lý lịch rất tốt.
Đầu đây bên kia có chút trầm mặc, Cố Tắc Viêm thấy đây là chuyện tốt, tình huống trầm mặc lúc này chính là đại biểu cho Phương Anh Hồ đang động tâm với lời đề nghị của mình. Hắn chợt thầm nghĩ, mình nói như vậy là căn bản rất khôn ngoan, Phương Anh Hồ có quan hệ tốt với mình, hơn nữa lại là người có thủ đoạn, chỉ cần mình và đối phương liên thủ, lại có được sự giúp đỡ của bí thư Sầm, cho dù Vương Tử Quân có là chủ tịch tỉnh thì sau này cũng phải nhìn vào vẻ mặt của hai người mình.
- Anh cảm thấy bí thư Sầm bên kia sẽ đồng ý sao? Phương Anh Hồ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói có chút lo lắng.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Thư ký trưởng, người khác nếu có ý nghĩ này thì bí thư Sầm sẽ xem xét lại, nhưng anh là ai? Anh là ái tướng đệ nhất của bí thư Sầm, đưa anh đi tìm thêm kinh nghiệm và lý lịch công tác, như vậy sao bí thư không đồng ý cho được? Nếu anh cảm thấy khó thể mở miệng, tôi sẽ nhắc nhở với bí thư Sầm, để xem ý kiến của anh ấy là như thế nào?
- Vậy làm phiền chủ tịch Tắc Viêm. Phương Anh Hồ lập tức đồng ý, trực tiếp cài sự việc lên đầu Cố Tắc Viêm, nhưng sau đó hắn lại cười nói: - Chủ tịch Cố, mặc kệ có được hay không, dù thế nào tôi cũng cảm ơn anh.
Cố Tắc Viêm cúp điện thoại và thầm nghĩ Phương Anh Hồ đúng là quá ranh ma, người này đã sớm có ý nghĩ như vậy, thế nhưng lại chờ mình nói ra mớ chịu. Nhưng hắn cũng thật sự có ý nghĩ muốn giúp cho Phương Anh Hồ, như vậy căn bản không có hại với hắn, như vậy sao không làm?
Nhận được ủy thác của người ta thì phải đi làm việc, Cố Tắc Viêm lúc này cũng không muốn xử lý công tác của mình, hắn do dự nửa giờ rồi đi về phía khu văn phòng thường ủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...