Trong hội nghị công tác tài chính cuối năm, Vương Tử Quân cho ra bài phát biểu về tình hình tài chính trong tỉnh hiện tại, khẳng định thành tích trong thời gian nửa năm qua, đồng thời cũng hy vọng các đồng chí cố gắng công tác, làm tốt công tác chèo chống tài chính cho cả tỉnh.
Trong mắt người ngoài thì lần này Vương Tử Quân tiến lên phát biểu với phong độ nhẹ nhàng, khí thế trầm ổn. Thế nhưng chỉ có một mình Vương Tử Quân tự biết tâm tư của mình bây giờ không đặt trên hội nghị tài chính vào lúc này.
Đã qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau cuộc điện thoại của Diệp Thừa Dân, thế nhưng mãi đến bây giờ mà Đường Chấn Huy còn chưa gọi điện thoại cho mình. Có hai phương diện giải thích ở sự kiện này, một là Đường Chấn Huy và Sầm Vật Cương đã đạt thành nhận thức, sẽ không gọi điện thoại cho mình, mặt khác chính là Đường Chấn Huy từ chối Sầm Vật Cương, vì vậy mới không gọi điện thoại.
Đứng trên lập trường của vương tử quân, hắn tất nhiên hy vọng Đường Chấn Huy không đạt thành nhận thức với Sầm Vật Cương, như vậy áp lực cho hắn sẽ giảm bớt. Nhưng hắn hiểu vị trí kia cực kỳ có lực hấp dẫn với Đường Chấn Huy.
Nếu như bỏ qua cơ hội này thì dù là chính mình cũng rất khó tìm được cơ hội tương tự cho Đường Chấn Huy. Người không vì mình trời tru đất diệt, tuy hắn và Đường Chấn Huy là minh hữu của nhau, thế nhưng Vương Tử Quân hắn không nghĩ rằng có thể làm cho Đường Chấn Huy luôn đi theo mình.
Dù sao thì phương diện chính trị cũng không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng mà thôi.
Có thể nói ngày hôm qua Vương Tử Quân luôn mong chờ điện thoại của Đường Chấn Huy, dù đối phương cho ra lựa chọn thế nào cũng nên nói cho hắn biết. Thế nhưng ngay từ ngày hôm qua hắn đã bắt đầu chờ đợi điện thoại, mãi đến bây giờ vẫn chưa nhận được.
Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng khá lạnh, cũng càng có thêm áp lực. Dù sao thì sự lạnh lùng của Đường Chấn Huy đôi khi còn biểu đạt ý nghĩa khác. Chỉ là người ngoài nhìn vào thì thấy Vương Tử Quân vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, dù là ai cũng không thể nào nhìn thấy hắn đang phải chịu áp lực thế nào.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, lúc này hắn thầm nghĩ nếu như Đường Chấn Huy đi thật, như vậy mình sẽ tiếp tục ván cờ còn dang dở này như thế nào?
Vương Tử Quân đi xuống hội trường và nở nụ cười trò chuyện với trưởng phòng tài chính Cảnh Tự Tiêu ở bên cạnh mình. Khoảng thời gian gần đây Cảnh Tự Tiêu luôn đi lại khá gần với Vương Tử Quân, căn bản chưa từng có lời từ chối qua chỉ thị của Vương Tử Quân. Hễ là Vương Tử Quân giao cho hắn chuyện gì, hắn căn bản đều áp dụng theo ba nguyên tắc: Tất cả phải làm, tất cả đều thông qua, thỏa mãn chỉ thị. Điều này làm cho phương diện triển khai mở rộng công tác của Vương Tử Quân thoải mái hơn rất nhiều.
- Bí thư Vương, ngài nói như vậy làm cho phòng tài chính chúng tôi tích cực công tác hơn. Sau này nếu có lãnh đạo địa phương đến chỗ tôi đòi tiền, tôi cũng có chỗ khác để đẩy đi. Cảnh Tự Tiêu đứng thẳng người nở nụ cười sáng lạn nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn vừa định lên tiếng thì Triệu Hiểu Bạch đi đến nói: - Bí thư Vương, vừa rồi nhận được điện thoại của chủ tịch Đường, nói là khi nào anh có rảnh thì đến phòng làm việc của anh ấy một chút.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn vẫn bình tĩnh trò chuyện cùng Cảnh Tự Tiêu giống như không nghe được lời báo cáo của Triệu Hiểu Bạch. Mười phút sau Vương Tử Quân miễn lời mời dùng cơm của Cảnh Tự Tiêu, hắn đi lên xe mới hỏi Triệu Hiểu Bạch: - Chủ tịch Đường có nói có chuyện gì không?
- Không có. Triệu Hiểu Bạch giống như cảm nhận được vẻ mặt của bí thư Vương hai ngày qua có gi đó không đúng, vì vậy khi đối mặt với lãnh đạo, hắn căn bản chú ý nhiều hơn. Lúc này Vương Tử Quân chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.
Vương Tử Quân đã đến phòng làm việc của Đường Chấn Huy khá nhiều lần, lần này hắn đi vào trong căn phòng quen thuộc, tất cả nhìn qua không có gì khác biệt, Đường Chấn Huy vẫn ngồi sau bàn làm việc, đang lẳng lặng xem xét văn kiện.
- Bí thư Tử Quân đến đấy à, mời anh ngồi. Đường Chấn Huy đứng lên khỏi ghế rồi cho ra lời mời với Vương Tử Quân, sau đó lão ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, lúc này ngay cả vị trí ngồi cũng không khác gì những lần gặp mặt trước đó.
Nhưng lúc này hai người trò chuyện với nhau còn thoải mái như dĩ vãng nữa không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà thư ký của Đường Chấn Huy mang vào, sau đó hắn cười nói: - Chủ tịch, ngài gọi thuộc hạ đến, có phải là có chuyện gì cần phân phó không?
Lúc này Vương Tử Quân cố gắng làm cho mình trở nên cực kỳ ung dung bình tĩnh, hắn cố gắng tỏ ra giống như mình không biết gì, dù sao như vậy sẽ là lựa chọn tốt nhất để chính mình vừa có thể công vừa có thể thủ.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn phát hiện chính mình không quá áp chế được tâm tình, dù hắn cố tỏ ra ung dung bình tĩnh, thế nhưng lời nói vẫn có chút gì đó gấp gáp.
Đường Chấn Huy không nói gì, sau khi Vương Tử Quân đặt ly trà xuống thì lão mới nói: - Tử Quân, có lẽ anh đã nghe qua chuyện bí thư Sầm tìm gặp tôi rồi chứ?
- Đúng vậy, tôi đã biết. Vương Tử Quân thấy Đường Chấn Huy đi thẳng vào vấn đề thì cảm thấy nếu như mình còn tiếp tục đi đường vòng, ngược lại là không đủ phóng khoáng, thế nên hắn trầm giọng nói.
Đường Chấn Huy có thêm vài phần hảo cảm khi đối diện với lời thẳng thắn thừa nhận của Vương Tử Quân. Tuy đây chỉ là một vấn đề nhỏ, thế nhưng lại phản ánh ra đạo đức của anh ở phương diện đối nhân xử thế. Lão cười cười rồi châm trà giúp Vương Tử Quân, sau đó mới nói: - Anh nghĩ thế nào?
"Anh nghĩ thế nào?" Tuy chỉ là bốn chữ nhưng cực kỳ khó trả lời, dù sao thì Vương Tử Quân bây giờ cũng không biết rõ suy nghĩ của Đường Chấn Huy, hắn sao có thể cho ra quyết định giúp Đường Chấn Huy? Hắn thấy Đường Chấn Huy đang nhìn mình, thế là trầm ngâm giây lát rồi trầm giọn nói: - Tôi cảm thấy chủ tịch Đường nên đi thì hay hơn.
Hai mắt Đường Chấn Huy khẽ động, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lão không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.
Dưới ánh mắ chăm chú của Đường Chấn Huy, Vương Tử Quân cảm nhận được sự cao minh của người này. Đối phương chủ động hỏi mình, nhìn như trao quyền chủ động cho mình, muốn mình nói ra những lời bất lợi, thế nhưng thực tế thì chủ tịch Đường đã nắm thế chủ động trong tay.
Hiện tại Vương Tử Quân chỉ có thể đứng trên lập trường của Đường Chấn Huy để mở miệng tán thành mà thôi.
Ngay từ hôm qua thì Vương Tử Quân đã mất một ngày suy tư về điều này, tất nhiên cũng là đứng ở góc độ của Đường Chấn Huy để xem xét sự việc. Lúc này Đường Chấn Huy dùng phương thức như vậy để lên tiếng, chỉ có thể nói rõ một việc, đó là đối phương đã động tâm, thậm chí là đã cho ra quyết định.
Dưa quá cứng trước nay đều không ngọt, Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Đường Chấn Huy, hắn trầm ngâm giay lát rồi mới dùng giọng trịnh trọng nói: - Chủ tịch Đường, cơ hội là khó có được, hơn nữa đây là bọn họ bỏ ra nhiều tâm tư để tìm cơ hội cho ngài. Nếu như ngài ném bỏ cơ hội lần này, chẳng phải là phụ ý tốt của bọn họ sao?
- Nếu tôi đi thì thế cục ở tỉnh Mật Đông căn bản không còn được như lúc này nữa. Đường Chấn Huy thở dài một hơi rồi dùng giọng trịnh trọng nói với Vương Tử Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...