Đường Chấn Huy sảng khoái tinh thần trò chuyện cùng trò chuyện với người bên cạnh, khi thấy Trương Tề Bảo đi đến thì cười nói: - Thư ký trưởng Tề Bảo, có một số việc cứ để cho đồng chí bên dưới phụ trách là được, nhiệm vụ của anh bây giờ là chỉ huy đội ngũ.
Tuy Đường Chấn Huy nói ra những lời này như phê bình công tác của Đường Chấn Huy, thế nhưng nghe vào trong tai lại làm cho Đường Chấn Huy suy ra cảm giác như lãnh đạo tán thành công tác của mình. Hắn dù biết việc mình tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đã là chuyện như ván đóng thuyền, thế nhưng lúc này trước mặt bao người có thể nhận được ám hiệu công khai của Đường Chấn Huy, hắn vẫn cảm thấy kích động, thế là vội vàng cung kính nói: - Chủ tịch, sau này tôi sẽ chú ý công tác hơn.
Đường Chấn Huy khẽ gật đầu, lão tương đối thỏa mãn với Trương Tề Bảo. Tuy nhiệm vụ chủ yếu của một phó thư ký trưởng như Trương Tề Bảo chính là phục vụ cho Vương Tử Quân, thế nhưng dù thế nào thì người này cũng mạnh hơn Lý Hanh Dư, ít nhất là không bao giờ đề phòng mình như với kẻ cướp. Hơn nữa nhìn từ phương diện khách quan thì Trương Tề Bảo có năng lực công tác không tồi, làm việc có thể để cho người khác thỏa mãn. Dù sao anh giao việc lớn cho anh ấy, người ta làm việc lại cực kỳ cẩn thận như gặp phải kẻ địch lớn mạnh, hơn nữa lại có thái độ kính cẩn với anh, anh còn nói gì hơn được nữa?
Khi Trương Tề Bảo đang trò chuyện với Đường Chấn Huy, ở một gian phòng cách đó không xa, vài người đang trò chuyện với nhau. Nhưng đám người này luôn tươi cười hớn hở, chẳng qua nụ cười này lại có chút giả dối.
- Chủ tịch Lữ, bây giờ nếu đổi lại là một vị lãnh đạo khác, anh sẽ cảm thấy thế nào? Một người đàn ông dáng người cao gầy đeo kiếng nhìn về phía một người đàn ông béo lùn ục ích cách đó không xa dùng giọng trêu chọc nói.
Người đàn ông béo lùn ục ịch này tuy cũng xem như là một thành viên đại chúng trong phòng, thế nhưng nếu gương mặt này đặt ở thành phố Kim Hà, tuyệt đối là không người nào không biết không hiểu. Nhưng lúc này vị chủ tịch của thành phố Kim Hà chỉ là một thành viên bình thường trong gian phòng này mà thôi.
- Hì hì, còn thế nào nữa? Sao cũng được mà thôi. Người đàn ông béo lùn lên tiếng rồi nói với người đàn ông gầy gò đeo kiếng: - Bí thư Tôn, nếu không thì ngài đến thành phố Kim Hà nhận công tác, hai chúng ta cùng chung gánh công tác?
Người đàn ông được gọi là bí thư Tôn vốn là bí thư Tôn Khánh Tử của thành phố Lễ Nguyên, vị này trước kia từng chung gánh công tác với Lữ Nhạc Ngũ, hai người vì có vài nguyên nhân mà bất hòa với nhau, thế nhưng gặp mặt vẫn luôn tươi cười hớn hở.
Bây giờ hai người gặp lại chợt sinh ra cảm giác nở nụ cười xóa đi ân cừu, nhiều khi hai người ở cùng một chỗ với nhau, mặc dù có nói qua nói lại vài câu thế nhưng cũng không có vấn đề.
Chỉ là Tôn Khánh Tử luôn phải nếm quả đắng khi đối phó với Lữ Nhạc Ngũ, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội báo thù, tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua.
- Hì hì, con người tôi không đủ tính nhẫn nại, căn bản không được công tác cùng chỗ với anh, anh nên cố gắng thân cận với bí thư Lý thì hơn. Tôn Khánh Tử khẽ gãi đầu rồi cười nói.
Lữ Nhạc Ngũ biết rõ Tôn Khánh Tử đang chọc ghẹo mình, thế nhưng hắn cũng không có biện pháp gì đối phó với đối phương. Hắn chỉ có thể cười nói với bí thư Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục ở bên cạnh: - Bí thư Lôi, anh nói lần này thành phố nào có cơ hội lớn nhất?
Lôi Hợp Tuấn trước kia khi còn là chủ tịch thành phố Đồng Lục thì nhiều lần họp cùng với Lữ Nhạc Ngũ, hơn nữa với tính tình của hai người thì có quan hệ cá nhân rất tốt. Lúc này hắn thấy Lữ Nhạc Ngũ chuyển chủ đề sang người mình, không khỏi lên tiếng phụ họa: - Thành phố Kim Hà các anh là một trọng tâm trong phương án nhất thể hóa Rừng Mật của chủ tịch Đường, tôi cảm thấy khả năng của các anh là rất lớn, thế nên anh nên ra sức mạnh hơn.
- Ha ha, bí thư Lôi, vị này vừa lên chức thì căn bản là nói nặng nhìn xa, phương diện trò chuyện cũng có sự đổi khác mạnh mẽ hơn. Lữ Nhạc Ngũ vừa chỉ vào Lôi Hợp Tuấn vừa cười nói: - Người nào không biết bí thư Lôi bây giờ là ái tướng của bí thư Vương? Sao anh ấy không quan tâm đến anh cho được?
Lôi Hợp Tuấn bị người ta nói trúng tâm sự, hắn biét rõ chuyện này có nói gì cũng vô ích, thế nên dứt khoát không nói lời nào. Nhưng tư thái này của hắn lại làm cho có người mất hứng. Tôn Khánh Tử trước kia đấu võ mồm với Lữ Nhạc Ngũ ít khi giành được thượng phong, bây giờ thấy Lữ Nhạc Ngũ treo lên tấm chiến bài miễn phí, thế là tính tình chợt phát tác, không khỏi cười hì hì nói: - Chuyện này tôi cảm thấy nên xem vào kết quả, tuy chuyện tốt này là bí thư Vương nắm bắt được, thế nhưng dù sao thì bí thư Vương cũng rời khỏi Nam Giang được nửa năm rồi.
Tôn Khánh Tử nói đến đây thì không tiếp tục nói thêm, thế nhưng ý nghĩa là quá rõ ràng: Bí thư Vương là người rời khỏi Nam Giang, người đi thì trà cũng nguội.
- Tôi nghe nói lần này cấp ủy chính quyền tỉnh đã thông qua một sách lược về sự kiện kết nghĩa phát triển kinh tế giữa hai bên, chính là để cho chúng ta thông qua tiếp xúc và cùng nhau tổ hợp, tôi cảm thấy cơ hội của chúng ta là rất lớn. Tôn Khánh Tử nói xong những lời này thì vẻ mặt có chút đắc ý: - Lần này chúng ta chuẩn bị tiếp xúc với phía thành phố Ô Bồ, trước kia thành phố Lễ Nguyên chúng tôi và Ô Bồ vốn có vài phần hợp tác, quan hệ giữa hai bên cũng không tệ.
Các vị lãnh đạo các thành phố khác nghe thấy Tôn Khánh Tử nói như vậy thì cũng không chịu im lặng mà liên tục lên tiếng, thế là bầu không khí trong phòng có hơi ồn ào.
Lôi Hợp Tuấn dù là người khởi xướng chủ đề thế nhưng lại không tham gia thảo luận. Tôn Khánh Tử là một trong những cán bộ hậu bị được bí thư Sầm coi trọng, người này có thể tỏ thái độ như vậy thế nhưng hắn thì căn bản không thể. Trong quan trường trước nay đều cho rằng có nhiều bạn thì sẽ có nhiều đường phát triển, Lôi Hợp Tuấn tuy là cán bộ được Uông Thanh Minh coi trọng, thế nhưng cũng phải tiếp xúc nhiều hơn với Vương Tử Quân.
- Máy bay sắp hạ cánh rồi. Không biết ai lên tiếng nhưng bầu không khí nhiệt liệt chợt trở nên bình tĩnh, mọi người nhanh chóng đi ra khỏi phòng như đại hồng thủy, cùng đi theo Đường Chấn Huy ra nghênh đón ở đường dành cho khách quý. Tuy bọn họ biết mình đi ra sớm hơn cũng chưa chắc có thêm ưu thế gì, chẳng qua tâm lý của mọi người đều cho rằng gần sẽ mạnh hơn xa rất nhiều.
Đoàn người của khối khảo sát tỉnh Nam Giang đi ra khỏi đường dành cho khách quý, đi đầu là phó bí thư thường vụ Lỗ Kính Tu. Khi mà công tác của hắn dần được triển khai mở rộng ở Nam Giang, hắn càng có phong thái của một vị lãnh đạo, đi đường có thêm vài phần uy nghiêm.
- Các vị lãnh đạo tỉnh Mật Đông ở phía bên kia, lát nữa chúng ta trò chuyện nên chú ý một chút. Lỗ Kính Tu nói với người phía sau một câu, sau đó nhanh chóng đi về phía Đường Chấn Huy. Lỗ Kính Tu biết Đường Chấn Huy, vừa đi ra khỏi đường dành cho khách quý thì nhanh chóng vươn hai tay ra.
- Chào chủ tịch Đường. Lỗ Kính Tu bắt tay rồi chủ động chào hỏi Đường Chấn Huy.
Đường Chấn Huy cũng bắt chặt tay Lỗ Kính Tu, lão vừa cười vừa nói: - Chủ tịch Lỗ, hoan nghênh anh đến tỉnh Mật Đông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...