Bí Thư Trùng Sinh

Sau khi nói chuyện vài câu thì Lôi Hợp Tuấn cười nói: - Bí thư Vương, chúng tôi chú trọng đầu tư vào khu công nghệ, thế nhưng nói thật, cho dù chúng tôi bỏ ra mười phần lực lượng, nếu như không có một luồng gió mới, như vậy cũng chỉ là làm nhiều công ít. Tôi nghe nói trong tỉnh đang chuẩn bị cho các thành phố kết nghĩa phát triển kinh tế với phía Nam Giang, anh xem, thành phố Đồng Lục có thể trở thành một thành viên kết nghĩa với Nam Giang hay không?

Vương Tử Quân không ngờ Lôi Hợp Tuấn lại nhạy bén với thông tin như vậy, thế là không khỏi cười nói: - Chuyện này vừa được hội nghị thường ủy thông qua, bây giờ anh đã chạy đến đây rồi, xem ra anh là người rất nhạy bén tin tức.

- Bí thư Vương, chuyện này sói nhiều thịt ít, khi chính thức áp dụng thì chỉ sợ nhanh tay mới có chậm chân về không. Thành phố Đồng Lục chúng tôi cũng có điều kiện về kinh tế, nếu như có được sự giúp đỡ của phía Nam Giang, tuy không dám nói sẽ phát triển mạnh mẽ, thế nhưng sẽ tăng cường kinh tế lên ba bốn phần, Lôi Hợp Tuấn tôi có thể cam đoan điều này. Lôi Hợp Tuấn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi dùng giọng giống như biểu hiện quyết tâm nói: - Kính mong bí thư Vương cho thành phố Đồng Lục chúng tôi một cơ hội, nếu như tôi không hoàn thành được nhiệm vụ ngài phân công, tôi tình nguyện tiếp nhận bất kỳ phương án xử lý nào.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Lôi Hợp Tuấn, hắn khoát tay áo nói: - Bí thư Hợp Tuấn, anh cũng biết rõ chuyện này, như vậy anh nên biết quyền quyết định nằm trong tay chủ tịch, anh có quyết tâm gì tốt nhất nên đến nói với chủ tịch Đường.

- Tôi sẽ đi tìm chủ tịch Đường, đến khi đó tôi sẽ tỏ thái độ rõ ràng, thế nhưng cũng mong bí thư Vương quan tâm một chút. Lôi Hợp Tuấn nở nụ cười càng thêm sáng lạn, thế nhưng giọng nói lại có vài phần khôn ranh.


Vương Tử Quân cũng không phản cảm với biểu hiện này của Lôi Hợp Tuấn, hắn khoát tay áo với đối phương rồi cười nói: - Chuyện này tôi quản không được và cũng không quản, anh cũng đừng lãng phí thời gian ở chỗ này của tôi.

Vương Tử Quân nói rồi nâng ly trà lên uống một ngụm. Lôi Hợp Tuấn tuy còn muốn tiếp tục nói vài lời, thế nhưng đối mặt với hành vì nâng trà tiễn khách của Vương Tử Quân, hắn cũng chỉ có thể rời đi. Nhưng hắn đã hạ quyết tâm, dù sao thì bí thư Vương cũng không phá hoảng con đường này của mình, chính mình đi tìm gặp chủ tịch Đường chỉ cần giơ lá cờ này lên là được. Còn sau này bí thư Vương biết thì để sau này hãy tính.

Lôi Hợp Tuấn vừa ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, người gọi đến là Cao Đại Hòa.

- Người này gọi điện thoại cho mình muốn làm gì? Tuy hai người nhìn qua thì nhập gánh công tác rất hài hòa, thế nhưng mối quan hệ giữa Lôi Hợp Tuấn và Cao Đại Hòa đang dần tách ra xa. Nhiều khi hai người có việc cần liên hệ với nhau đều thông qua thư ký trưởng.

Lôi Hợp Tuấn do dự giây lát rồi nhận điện thoại, bên trong điện thoại chợt vang lên giọng nói của Cao Đại Hòa: - Bí thư Lôi, tôi là Cao Đại Hòa, ngài có phải đang ở thành phố Rừng Mật không? Tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.

- Chủ tịch Cao có gì cứ nói. Tuy Lôi Hợp Tuấn cố gắng làm cho mình tỉnh táo, thế nhưng hắn không khỏi có chút cảm giác run lên. Mỗi khi Cao Đại Hòa báo cáo công tác cho hắn, hắn thường cảm thấy không thoải mái. Cũng không phải là Cao Đại Hòa muốn làm gì hắn, chủ yếu là nội dung báo cáo công tác của đối phương làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Ví dụ như lần trước Cao Đại Hòa báo cáo công tác cho hắn, kết quả là về một sự cố an toàn, tuy cuối cùng vẫn vượt qua kiểm tra, thế nhưng không khỏi làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.


Trong quan trường thì thường có cả âm mưu và dương mưu, hai tay đều phải cứng. Những người có thể lên đến vị trí cao thì không cần hỏi cũng biết là hạng người mưu kết nhất lưu, thế nhưng khi đến một vị trí nhất định thì âm mưu như vậy là không phóng khoáng. Giống như người kinh doanh, tư bản nguyên thủy nhất đến từ giai đoạn tích lũy, anh có thể làm thổ phỉ, có thể làm lưu manh, vì tìm được món tiền đầu tiên mà phải gian trá và không từ thủ đoạn nào. Thế nhưng khi mà anh kinh doanh phát đạt, anh đã công thành danh toại, danh chấn giang hồ, khi đó anh không thể nào tiếp tục thi triển những chiêu thức hạ lưu như xưa được.

Quan trường cũng là như vậy, quan viên cấp thấp có thể đùa giỡn âm mưu, thế nhưng khi lên đến cấp bậc nhất định thì chủ yếu là cường quyền chính trị và trí tuệ chính trị, làm người phải giữ quy cũ, làm việc phải theo khuôn phép. Tất cả thủ đoạn của anh phải được đặt dưới ánh mặt trời, chỉ như vậy anh mới có thể là một người cầm lái hợp cách.

- Bí thư Lôi, tôi vừa nhận được thông tin từ người quen công tác trong văn phòng tỉnh ủy, nói là bí thư Vương đã bàn bạc tốt với lãnh đạo Nam Giang, chuẩn bị cho ba thành phố ở Mật Đông kết nghĩa phát triển kinh tế với ba thành phố ở Nam Giang. Tôi cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, chỉ cần chúng ta chung tay tranh thủ được chỉ tiêu, sang năm thành phố chúng ta sẽ có động lực phát triển. Cao Đại Hòa nói bằng giọng điệu cực kỳ bức thiết

Tuy Lôi Hợp Tuấn vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thế nhưng hắn vẫn cố làm ra vẻ nói: - Thật sự có chuyện này sao? Hèn gì tôi cũng nghe được vài thông tin bên lề có liên quan. Như vậy tôi tạm thời không quay về, tôi sẽ đi tìm báo cáo với lãnh đạo, tranh thủ nắm chặt chỉ tiêu cho thành phố Đồng Lục.

- Bí thư Lôi, chuyện này dù là chủ tịch Đường phụ trách, thế nhưng người xác định hạng mục lại là bí thư Vương. Theo tôi thấy anh nên nhanh chóng báo cáo công tác với bí thư Vương, nếu như bí thư Vương không phản đối thì chúng ta có bảy phần thắng. Cao Đại Hòa giống như không biết Lôi Hợp Tuấn biết chuyện này, hắn tiếp tục trầm giọng nói.


Không ngờ ý nghĩ của Cao Đại Hòa lại khá giống với mình, thế là Lôi Hợp Tuấn không khỏi cảm khái về phương diện công tư rõ ràng của đối thủ. Hắn lại mở miệng trêu đùa: - Bí thư Vương không quản công tác này, nói với anh ấy có tác dụng sao?

- Bí thư Lôi, sao lại không có tác dụng? Bí thư Vương đến Nam Giang kéo về một hạng mục có lợi cho các thành phố tỉnh Mật Đông, không phải là vì anh ấy có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn ở phía Nam Giang sao? Tôi dám nói chuyện này là chủ tịch Đường đi đầu, thế nhưng nếu không có được cái gật đầu của bí thư Vương, như vậy sẽ không có được chỉ tiêu nào. Ngài nhanh chóng đi gặp bí thư Vương, chúng ta nếu không nhanh chân thì sẽ bị kẻ khác đục khoét mất.

- Được, tôi sẽ đi ngay. Lôi Hợp Tuấn vừa trả lời Cao Đại Hòa vừa thầm nghĩ, mình và Cao Đại Hòa là nước sông không phạm nước giếng, không ngờ hai bên lại nhất trí ở sự kiện này. Nhưng thái độ của bí thư Vương khá bất định, căn bản làm cho người ta cảm thấy hao tổn tinh thần.

Bảy giờ tối Vương Tử Quân đi đến nhà của Đường Chấn Huy, lần này tất nhiên hắn không đi qua tay không, trong tay là một chai rượu và hai món đặc sản của Nam Giang. Hắn tiến lên gõ cửa nhà Đường Chấn Huy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui