Vương Tử Quân cũng cười cười không nói gì, ngay sau đó Trịnh Đông Phương bắt đầu cùng Vương Tử Quân bàn luận và tham khảo vè những vấn đề phát triển thành phố và các vệ tinh xung quanh. Vương Tử Quân cũng không lo lắng, vì bây giờ hắn phần lớn nói ra những gì mà thành phố An Dịch đã từng trải qua trong tương lai, chẳng qua là phát triển chậm hơn bây giờ vài năm mà thôi.
Không biết có phải Trịnh Đông Phương và Vương Tử Quân có cùng ý kiến với nhau hay không, nhưng một lúc sau hai người bàn luận rất vui vẻ. Trịnh Đông Phương còn trịnh trọng yêu cầu thư ký của mình ghi lại những ý kiến và luận điểm của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, chúng ta thật sự là hận vì gặp mặt quá muộn, tôi đã hiểu những biện pháp và ý kiến của cậu. Được rồi, chúng ta đã nói khá nhiều, cậu cũng nên nói mục đích của mình đến đây hôm nay được rồi.
Trao đổi ngôn ngữ thường làm cho người ta không cảm thấy thời gian trôi qua, lúc này Trịnh Đông Phương vô tình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hắn thầm chấn động, sao đã hơn mười một giờ rồi? Tuy hắn vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, thế nhưng vẫn phải thay đổi chủ đề.
Vương Tử Quân thật sự chờ đợi câu hỏi này của bí thư Trịnh Đông Phương đến phát khổ.
Lúc này Trịnh Đông Phương chủ động đặt câu hỏi, Vương Tử Quân nào có khách khí? Hắn vẫy tay với Lộ Lục Thông ở sau lưng, sau đó hai nhân viên của cục cầu đường vội vàng đưa đến một hợp đồng đã chuẩn bị sẵn.
- Bí thư Trịnh, nếu chúng ta hoàn thành con đường này, như vậy có thể giảm bớt một đoạn đường 250km từ thành phố An Dịch đến thành phố Giang Thị, càng có thể làm cho hai thành phố phát huy ưu thế góc bù đến mức tận cùng...
Vương Tử Quân thấy Trịnh Đông Phương xem xét hợp đồng thì trầm giọng giải thích.
Trịnh Đông Phương dùng ánh mắt hứng thú nhìn hợp đồng vài lượt, lúc này mới giao hợp đồng cho phó chủ tịch Loan. Sau đó phó chủ tịch Loan cũng xem qua một lượt, hắn khẽ gõ bàn nói:
- Bí thư Trịnh, tôi cảm thấy có thể thực hiện được.
Trịnh Đông Phương khẽ gật đầu, hắn vươn tay ra với vẻ mặt hớn hở:
- Bí thư Vương, cậu thật sự là một thuyết khách quá cao siêu, kế hoạch của cậu thật sự rất khó từ chối.
...
Lúc này tâm tình của Vũ Trạch Huy là rất tốt, có thể nói là cực kỳ tốt, kế hoạch của ông anh họ ngoài việc làm hắn cảm thấy sự chênh lệch trong cách suy nghĩ của cán bộ cấp huyện và cấp thành phố, hơn nữa còn làm hắn cực kỳ vui sướng. Text được lấy tại
Sắp xếp một buổi tiếp đãi với quy cách cực cao, hừ hừ, dám nắm lãnh đạo để kéo da hổ làm cờ, chỉ cần bí thư thị ủy thành phố An Dịch nổi giận, úp một cái mũ thật lớn lên đầu Vương Tử Quân, như vậy rõ ràng là kế một chim trúng hai nhạn, mình sao không nghĩ ra? Nếu so sánh với thủ đoạn của anh rể thì mình đúng là gặp sư phụ, cực kỳ hổ thẹn.
Nhưng anh rể sắp xếp chuyện này cũng không làm cho Vũ Trạch Huy khờ dại tin rằng đó là thay mình hả giận. Hắn nghĩ đến tình huống hai người gặp nhau vào trước tết, hai bên trò chuyện, hắn biết vị thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố An Dịch sắp di dời. Thế là bây giờ hắn hiểu ra vấn đề, anh mình đang muốn vung tay chơi khăm vị phó thư ký trưởng chủ quản công tác tiếp đãi của thành phố An Dịch, người này hình như cùng tuổi với anh mình.
Đây rõ ràng cũng là kế một đá ném hai chim của Vũ Trạch Nhân, kế sách rất tuyệt.
Vũ Trạch Huy dương dương tự đắc nhắm mắt nằm trên mặt ghế mở miệng hát một điệu nhạc, bàn tay cũng khẽ gõ vào chiếc tay cầm.
Đúng lúc Vũ Trạch Huy chuẩn bị đi vào giấc mộng thì cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi rón rén đi vào. Khi thấy trong phòng không có người thì nàng can đảm đi đến, sau đó dùng sức hôn một cái lên mặt Vũ Trạch Huy như gà mổ thóc, cuối cùng dùng giọng thân mật thì thầm:
- Ngài lại đang nhớ đến cô em nhà nào rồi?
Nếu nói Vũ Trạch Huy đang khép hờ cặp mắt sắp chìm vào giấc ngủ và phát hiện người phụ nữ kia đến, như vậy không bằng nói rằng hắn bị nụ hôn ấm áp của nàng đánh thức, trong lòng hắn rất hưng phấn, hắn hớn hở nói:
- Sao em đến đây?
- Vài ngày không gặp, ngài không thấy nhớ sao? Ngài làm lãnh đạo cũng không thể cứ nghĩ mãi về công tác, những lúc cần giải trí thì nên thả lỏng một chút, ít nhất cũng có thể làm cho thần kinh buông lỏng.
Người phụ nữ kia nói rồi đặt mông ngồi xuống trước mặt Vũ Trạch Huy, nàng có cặp mắt sáng, răng trắng tinh, ánh mắt lưu chuyển, nàng nhìn Vũ Trạch Huy, ánh mắt trắng trợn.
Vũ Trạch Huy nhìn người phụ nữ trước mặt mà hai mắt sáng ngời như điện, hắn nhìn về phía cánh cửa, bàn tay đang gõ trên tay cầm rất có tiết tấu đã đưa ra xoa nắn bộ ngực sữa của người phụ nữ kia vài cái, sau đó hắn cười xấu xa nói:
- Hôm nay hình như đầy đặn hơn khá nhiều.
- Đây không phải là công lao của anh sao? Nếu không phải trưởng phòng Vũ liên tục thể nghiệm, dùng mọi cách làm dịu, nó sao có thể biến thành lớn?
Người phụ nữ kia giống như đã quen với động tác của Vũ Trạch Huy, nàng không những không giận, ngược lại còn đứng lên vặn hông như một con rắn, trong miệng còn nói:
- Anh đến mà ăn, quân tử động tay không động miệng, đã nói là phải làm.
Vũ Trạch Huy cảm thấy trong lòng nóng lên, một vị trí nào đó trên người chợt bùng lên con sóng nhiệt, hắn giống như thú hoang bị trêu chọc tỉnh giấc, nhanh chóng biến thành hung bạo, hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Em nghĩ rằng anh không dám sao?
Vũ Trạch Huy duỗi tay bắt lấy cánh tay của người phụ nữ, một bàn tay khác đưa thẳng vào trong ngực nàng. Lần này đến lượt nàng tỏ ra luống cuống, nàng nhìn về phía cửa phòng, cũng bối rối đẩy bàn tay của Vũ Trạch Huy ra. Nhưng Vũ Trạch Huy rõ ràng giữ chặt lấy không buông, đồng thời còn đưa miệng về phía trước giống như muốn hôn, trên mặt là nụ cười vui đùa.
Người phụ nữ vùng vẫy trong khủng hoảng, chỗ này dù sao cũng là khu văn phòng huyện ủy, dù mình và người đàn ông này đã phát sinh mối quan hệ quá sâu, căn bản không cần quan tâm, nhưng nếu bị người ta bắt được cũng cực kỳ khó khăn. Khốn nổi sự kiện thế này lại luôn làm cho người ta cảm thấy kích thích.
Hai người đẩy đưa qua lại một lúc lâu, chỉ sau chốt lát thì người phụ nữ kia đã vã đầy mồ hôi, gương mặt lóe sáng có vẻ rất xinh đẹp. Vũ Trạch Huy thấy tim đập rộn trong lòng, nụ cười trên mặt trở nên cứng nhắc, hít thở dồn dập. Hắn cũng không muốn đùa như trước, lúc này đã là muốn làm thật. Hắn dùng hai tay ôm lấy người phụ nữ, môi ấn lên cưỡng chế hôn nàng. Nàng muốn tránh né, đầu lắc qua lại như trống bỏi, cố gắng trốn tránh Vũ Trạch Huy, cố gắng đẩy, đánh, đấm hắn. Nhưng hắn mặc kệ nàng, hắn càng thêm cố gắng, cuối cùng hắn cũng tìm được môi nàng, hai bên áp chặt vào nhau.
Người phụ nữ kia lúc đầu còn vùng vẫy mạnh mẽ, sau đó nàng phát hiện mình phí công vô ích thì nhanh chóng ỉu xìu. Một lát sau nàng lại giống như một con sói phóng về phía con mồi, liên tiếp hôn lên mặt lên cổ và lên ngực Vũ Trạch Huy, đồng thời cũng mặc kệ hắn thích làm gì thì làm, tất nhiên cũng nhanh chóng sờ soạng và bỏ bớt vướng bận quần áo trên người.
Vũ Trạch Huy chỉ cảm thấy chính mình giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, khi hắn sắp bị bộ ngực lớn của người phụ nữ này làm cho hít thở không thông, hắn cố gắng quay đầu sang một bên để hít vào một hơi. Khoảnh khắc này hắn chợt tỉnh táo trở lại, hắn là một lãnh đạo huyện ủy có tư tưởng cao vời, điều kiện kiên quyết là không thể ở trong phòng làm việc làm ra những trò rối loạn với một người phụ nữ như thế này được, như thế còn ra thể thống gì?
- Yên Hồng, ngồi xuống, đây là phòng làm việc của anh.
Vũ Trạch Huy nghĩ đến thời điểm tương lai của mình đang tươi sáng, thế là vẻ mặt chợt trầm xuống, hắn trầm giọng nói với người phụ nữ đang điên cuồng bên mình.
Người phụ nữ được gọi là Yên Hồng thấy Vũ Trạch Huy lên tiếng như vậy thì cũng nhanh chóng trở nên nghiêm trang, nàng nói:
- Trưởng phòng Vũ, lần này tôi đến là có chuyện cần báo cáo với anh.
- Cô nói đi.
Vũ Trạch Huy nhìn cô MC của đài truyền hình huyện mà vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, đến nói về vấn đề công tác thì cần phải ngồi lại cho nghiêm chỉnh.
- Tôi nghe nói anh Thường sắp về hưu thì phải? Anh Vũ, cơ hội này khó có được, anh phải nghĩ biện pháp giúp đỡ tôi đấy.
Yên Hồng nói, gương mặt phấn càng hồng hào rạng rỡ xinh đẹp động lòng người.
Vũ Trạch Huy biết anh Thường trong miệng của Yên Hồng chính là giám đốc đài truyền hình huyện, năm nay người này đã đến tuổi về hưu. Đài truyền hình huyện là một đơn vị cấp phó khoa, rõ ràng tiểu tình nhân này của mình đang rất coi trọng vị trí giám đốc đài truyền hình kia.
- Nếu bây giờ đẩy cô lên làm lãnh đạo đài truyền hình thì sợ rằng có chút khó khăn, sau lưng sẽ có người buôn chuyện, tôi thấy không bằng nên có thời gian quá độ cái đã.
Vũ Trạch Huy trầm ngâm một lát rồi cho ra quyết định.
Yên Hồng tất nhiên biết quá độ có nghĩa là gì, nhưng rõ ràng là lời hứa hẹn như vậy làm cho nàng không vui. Thế là nàng đi đến bên cạnh Vũ Trạch Huy, cặp môi đỏ mọng dán lên mặt hắn rồi nói:
- Anh Vũ, không phải chỉ là một vị trí cấp phó khoa thôi sao? Em biết rõ anh có biện pháp, anh đồng ý cho người ta được không?
Cặp ngực cứng và nhọn của Yên Hồng nhô lên áp vào người làm cho tâm tình của Vũ Trạch Huy chợt rối loạn, hắn chụp lấy tay của nàng, nhịp thở có vài phần gia tốc. Cô nàng này khi ngủ thường thích không mặc gì, là một người tràn đầy tinh lực, như một ngọn núi lửa, hắn không chỉ một lần được thấy sự mãnh liệt của nàng khi ở trên gường. Mỗi lần hắn đến tham gia " hoạt động " với nàng thì đều sinh ra cảm giác bị nuốt sạch cả thần hồn. Cô nàng nghĩ ra đủ mọi loại mánh khóe, những trò hoang đường thần bí làm cho người ta cực kỳ hưng phấn, luôn làm cho trưởng phòng Vũ ở vào trạng thái cực độ phấn khởi, là thứ mà trạng thái công tác khó thể nào so sánh được.
- Anh Vũ, anh nên đồng ý em, như vậy tối nay em đảm bảo sẽ cho anh sướng đến phát điên lên.
Âm thanh quyến rũ lại được phát ra từ cặp môi đỏ mọng, càng tràn đầy dục tính, dưới sự hấp dẫn của Yên Hồng, Vũ Trạch Huy chỉ có thể gật đầu.
- Anh Vũ thật sự rất tốt, buổi tối em chờ anh, không gặp không về.
Yên Hồng vừa nói vừa cong miệng lên, sau đó nàng hôn một cái lên mặt Vũ Trạch Huy, cuối cùng mới đứng lên bỏ đi. Nhưng khi nàng chuẩn bị bỏ đi, Vũ Trạch Huy không chờ đợi được mà chụp lấy cổ tay của nàng, một bàn tay khác lại đưa vào trong áo của nàng để liên tục hoạt động.
- Thật sự là lớn lên khá nhiều, hì hì, chờ vị tiểu đoàn trưởng pháo binh chồng em về thăm, em nên chuẩn bị rượu và món nhắm ngon, hắn nhất định sẽ rất biết ơn anh. Dù sao thì khi hắn không có mặt thì anh chính là người đứng ra để cày sâu cuốc bẩm.
Vũ Trạch Huy vừa nói vừa cười lên ha hả, Yên Hồng cũng cười theo, nhưng trong mắt nàng lại lóe lên cái nhìn thương cảm khó thể nào thấy rõ.
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, thế là cặp tình nhân tràn đầy tình cảm bị ép cho ly tán, khi Vũ Trạch Huy cầm lấy điện thoại thì Yên Hồng đã đi ra bên ngoài.
- Thành công rồi? Vương Tử Quân đi vào rồi? Tốt, anh, em biết rồi, cám ơn anh.
Sau khi bên kia đặt điện thoại xuống thì Vũ Trạch Huy ở bên này đã kích động đến mức khó thể nào kiềm chế được. Hắn nghĩ đến tình huống tên khốn kiếp thường làm phiền lòng người là Vương Tử Quân kia luống cuống tay chân mà trong lòng đầy vẻ đắc ý.
- Bí thư Trần, anh có ở đó không, tôi muốn đến báo cáo công tác với anh.
Vũ Trạch Huy sau khi bình tĩnh trở lại thì người đầu tiên nhớ đến là Trần Lộ Dao, hắn nói hai câu đơn giản trong điện thoại, sau đó hai người cùng đi đến phòng làm việc của bí thư Hầu Thiên Đông.
Trước của phòng làm việc của bí thư Hầu Thiên Đông hầu như là mỗi ngày đều có một hàng người xếp hàng để chờ được tiếp kiến, trong đó có kẻ muốn gặp mặt bí thư, có kẻ muốn báo cáo công tác, mà phần lớn chính là cán bộ huyện Lô Bắc.
Trần Lộ Dao và Vũ Trạch Huy đến làm cho đám người kia chợt trở nên náo nhiệt, tuy bọn họ không dám ồn ào trước phòng làm việc của bí thư huyện ủy, thế nhưng mời điếu thuốc và nói vài lời hỏi thăm lại là một việc không ai quên. Trước kia Trần Lộ Dao sẽ gật đầu khẽ chào hỏi đám cán bộ này, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tình thanh thản, hắn chỉ nhanh chóng bước đến phòng làm việc của bí thư Hầu Thiên Đông như sao băng.
Trong phòng làm việc, Hầu Thiên Đông đang nói chuyện với một người. Lúc này ở bên ngoài thì thư ký Tiểu Chung của Hầu Thiên Đông thấy trưởng phòng tuyên truyền và phó bí thư chủ quản khối tổ chức đi đến, hắn không khỏi khẽ nói:
- Bí thư Trần, trưởng phòng Vũ, bí thư Hầu đang nói chuyện.
- À, Tiểu Chung, cậu báo cáo với bí thư Hầu, nói hai người chúng tôi có chuyện gấp cần tranh thủ thời gian báo cáo với bí thư Hầu, không thể chậm trễ được.
Trần Lộ Dao vung tay nên trầm giọng nói với Tiểu Chung.
Thư ký Tiểu Chung vừa nghe những lời như vậy thì cũng không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng chạy vào báo cáo cho bí thư. Khi Tiểu Chung đi ra thì cũng có một vị cán bộ đi theo với vẻ mặt không cam lòng, nhưng khi thấy Trần Lộ Dao và Vũ Trạch Huy thì vẫn phải tươi cười chào hỏi.
Hai người nào có thời gian quan tâm đến viên cán bộ kia, không đợi đối phương bước ra khỏi phòng làm việc của Hầu Thiên Đông thì hai người đã cất bước đi vào. Lúc này Hầu Thiên Đông đang uống trà, tuy nghe thấy Tiểu Chung báo cáo thì giọng điệu của hai người Trần Lộ Dao thật sự không phải nhẹ nhưng lão vẫn tự nhiên tự tại ngồi uống trà như thường.
Hầu Thiên Đông là một vị bí thư thị ủy, lão cảm thấy điều cần thiết ở mình là sự tỉnh táo, còn những chuyện khác thì hoàn toàn có thể đợi sau này hãy nói.
- Bí thư Lộ Dao, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hầu Thiên Đông mời Trần Lộ Dao và Vũ Trạch Huy ngồi rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Trần Lộ Dao cũng không ngồi xuống theo thói quen, hắn dùng giọng nóng lòng nói:
- Bí thư Hầu, bây giờ tôi không có tâm tư cùng anh bàn luận, Vương Tử Quân sinh ra đại họa rồi.
Trần Lộ Dao vừa nói vừa quay sang Vũ Trạch Huy:
- Trưởng phòng Trạch Huy, anh nói rõ sự việc cho bí thư Hầu đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...