Bí Thư Trùng Sinh

Tuy Vương Tử Quân nắm phần dánh sách kết nghĩa phát triển kinh tế này của Nam Giang để nhằm vào Mật Đông, thế nhưng ai sẽ là người cho ra tác dụng chủ yếu, tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng điều này. Vào thời điểm mà tất cả đều đặt trọng tâm vào phương diện phát triển kinh tế, có ai không muốn làm ra thành tích cao độ ở phương diện này để con đường làm quan của mình thêm thông thuận?

Dù là vì phát triển kinh tế bản địa hay vì bất kỳ điều gì khác thì phía Mật Đông sẽ tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán vì ba chỉ tiêu kia. Khi người ta tranh giành nhau sẽ đưa đến cho Vương Tử Quân một lợi ích vô hình từ phương diện nắm giữ chỉ tiêu này, ví dụ như đẩy mạnh danh vọng của mình và dệt nên mối quan hệ rộng hơn.

Điều quan trọng kế tiếp của Vương Tử Quân là gì? Tất nhiên là sau khi Đường Chấn Huy lui xuống thì Vương Tử Quân sẽ tiến lên tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh, hơn nữa từ quyền chủ tịch tiến lên thành chủ tịch tỉnh phải trải qua tuyển cử ở hội đồng nhân dân, điều này không phải là trò đùa.

Tuy không đến mức sẽ thất bại, thế nhưng nếu phiếu bầu quá thấp, hoặc là người ủng hộ quá ít, như vậy là tình huống rất nguy hiểm, không phải không có khả năng tuyến trên sẽ hy sinh Vương Tử Quân.

Khi mà có được danh vọng, có được quan hệ rộng, hơn nữa còn có năng lực bản thân, sau này Vương Tử Quân làm chủ tịch tỉnh có thể nói là cực kỳ vững bền và mạnh mẽ, lại có thêm vài phần khí phách. Những vị lãnh đạo các thành phố không có được chỉ tiêu kết nghĩa kinh tế với phía Nam Giang sẽ không vì vậy mà đắc tội với Vương Tử Quân, chưa nói đến thân phận về sau này của Vương Tử Quân, vì phần danh sách kết nghĩa kinh tế Vương Tử Quân nắm trong tay cho năm sau cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.


Chiêu thức này căn bản là quá cao minh.

Lý Thừa Uyên nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy trước mặt mình không phải là một người đồng sự ôn hòa trước kia, rõ ràng là một con mãnh hổ. Tuy hắn biết rõ thủ đoạn của Vương Tử Quân lợi hại, thế nhưng lúc này nghe đối phương mở miệng cực kỳ đường đường chính chính, vẻ bề ngoài giống như vì sự phát triển của tỉnh Mật Đông, thế là không khỏi cảm thấy có vài tâm tư thông cảm cho bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương là người cường thế, bây giờ lại cùng chung gánh công tác với Vương Tử Quân, điều này không biết là vui hay buồn đây.

- Bí thư Tử Quân, tôi cảm thấy phương diện kết nghĩa phát triển kinh tế không chỉ dừng lại ở phương diện hỗ trợ nhau cùng phát triển, càng cần phải tiến hành trao đổi cán bộ học tập kinh nghiệm. Chỉ có như vậy thì hai địa phương mới có thể ném ra những kinh nghiệm tiên tiến của mình, cũng càng có lợi cho sự phát triển chung của hai bên. Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

Vương Tử Quân chợt cảm thấy vui mừng, hắn thầm nghĩ Đậu Minh Đường không hỗ danh là ông bạn già của mình, chuyện gì cũng nghĩ đến lợi ích của mình. Chuyện này hắn vốn cũng có cùng ý nghĩ với Đậu Minh Đường, chẳng qua lúc này chưa tiện nói ra mà thôi.

Lúc này thì quá tốt, hắn không cần nói mà Đậu Minh Đường đã lên tiếng giúp, căn bản làm hắn giảm đi không ít chuyện. Hắn nhanh chóng nói lời cảm tạ Đậu Minh Đường: - Cám ơn bí thư Đậu, ngài căn bản thật sự là hết lực giúp đỡ những địa phương còn kém phát triển như chúng tôi.

- Ha ha ha, bí thư Vương, đây cũng không phải là tôi giúp đỡ ngài, đây chính là Nam Giang giúp đỡ ngài, có phải không chủ tịch Lý? Đậu Minh Đường khẽ cười nói.

- Đúng vậy, bí thư Vương là cán bộ của tỉnh Nam Giang đi ra ngoài, Nam Giang chúng ta không cho bí thư Vương sự giúp đỡ lớn nhất thì căn bản là không ra gì. Lý Thừa Uyên nói lời dõng dạc nhưng lại làm cho Đậu Minh Đường cảm thấy có vài phần cố kỵ. Vương Tử Quân vừa rồi cũng chỉ nói đến vài phương diện trao đổi cán bộ, thế nhưng phải thông qua phương thức này để phái đến cho Vương Tử Quân vài người thuộc phe phái của mình.


Sau khi bàn xong chuyện chính sự thì bầu không khí càng thêm tùy ý, trong phòng trà liên tục truyền ra tiếng cười.

Thời gian gặp nhau luôn qua nhanh, tuy Đậu Minh Đường và Lý Thừa Uyên đều có thể tự chủ sắp xếp thời gian của mình, thế nhưng hai người vừa rồi đã đánh mất nửa ngày với Vương Tử Quân, xem như đã dốc hết lực. Dù sao thì trong tỉnh còn nhiều công tác chờ bọn họ sắp xếp xử lý.

Khi sắp đến ba giờ chiều thì Lý Thừa Uyên là người đầu tiên rời đi, Đậu Minh Đường ở lại thêm mười phút rồi mới khẽ nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy phương án anh nói ra không là vấn đề, thế nhưng khi gặp mặt bí thư Diệp thì anh cũng nên nói rõ ràng một chút.

Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của Đậu Minh Đường, hắn cười nói: - Bí thư Đậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ liên hệ tốt với bí thư Diệp ở phương diện này.

Vương Tử Quân tiễn chân Đậu Minh Đường và cảm thấy rất vui vẻ. Dù trước khi đến Nam Giang thì hắn đã cảm thấy chuyện này không quá phức tạp, thế nhưng bây giờ đã có tám phần thành công, làm cho tảng đá lớn trong lòng hắn rơi xuống. Chắc chắn việc liên hệ với bí thư Diệp sẽ không có vấn đề.

Buổi chiều Vương Tử Quân nghỉ ngơi trong phòng khách một giờ, sau đó đưa Tiểu Bảo Nhi và Mạc Tiểu Bắc đến khu vui chơi. Hắn nhìn Tiểu Bảo Nhi chạy tới chạy lui vui vẻ mà không khỏi cảm thấy rất ấm áp.


Nếu không phải không thể nào từ chối được cuộc gặp mặt với bí thư Diệp, Vương Tử Quân thậm chí muốn cùng Tiểu Bảo Nhi ráng thêm một chút thời gian ở nơi đây. Nhưng đó cũng chỉ là một ý nghi của hắn mà thôi, khó thể nào thực hiện được.

Sau khi cùng Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi chơi xe điện đụng, Vương Tử Quân và Du Giang Vĩ đi vào trong phòng trà trò chuyện. Du Giang Vĩ nắm bắt cơ hội này báo cáo tình huống trước mắt cho Vương Tử Quân.

Du Giang Vĩ nửa năm qua phát triển rất thuận lợi ở Nam Giang, những người có quan hệ với Vương Tử Quân ở lại Nam Giang rất quan tâm đến Du Giang Vĩ. Những người khác biết rõ Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân, đối đãi với hắn cũng rất tốt, hơn nữa bản thân hắn cũng cố gắng, thế nên có được kết quả khá sinh động.

Sau khi báo cáo công tác của mình, Du Giang Vĩ khẽ nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, nói thật thì tôi căn bản còn muốn ở bên cạnh ngài công tác thêm một khoảng thời gian, không đi ra ngoài quá sớm. Tôi cảm thấy mình đã học tập được khá tốt, thế nhưng đi ra ngoài mới biết những gì mình học được vẫn còn quá ít. Nếu như tôi có thể tiếp tục ở lại rèn luyện thêm hai năm ở bên cạnh ngài, như vậy cũng sẽ không có vài phần khó xử khi xử lý công tác như lúc này.

- Giang Vĩ, điều cậu cần bây giờ là ổn định, cần phải học tập kinh nghiệm ở Nam Giang, làm tốt công tác vài năm, tạo ra thành tích để lãnh đạo thấy rõ ràng, chỉ như vậy cậu mới có được cơ sở để tiến lên về sau này. Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà rồi cười nói: - Hai năm sau chờ quy chế trao đổi cán bộ giữa tỉnh Mật Đông và Nam Giang được kiện toàn, tôi sẽ cho cậu đến Mật Đông phát lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui