Cố Tắc Viêm tiếp nhận điện thoại rồi đi đến một vị trí cách đó không xa. Khi hắn vừa alo một tiếng thì đầu dây bên kia vang lên âm thanh của thư ký trưởng Phương Anh Hồ: - Chủ tịch Tắc Viêm, anh đang ở đâu vậy?
- Thư ký trưởng, tôi đang đi thăm một vài cán bộ lão thành, có chuyện gì sao? Tuy vừa rồi Cố Tắc Viêm bị anh Lưu làm cho mất mặt, thế nhưng bây giờ vẫn nở nụ cười sáng lạn hỏi Phương Anh Hồ. Tuy hắn có quan hệ không tệ với Phương Anh Hồ, thế nhưng cũng không muốn nói lời lạnh nhạt.
- Chủ tịch Cố, vừa rồi bí thư Vương cho người đưa đến báo cáo về việc sập nhà thi đấu thành phố Hân Lũng. Dựa theo báo cáo thì sở dĩ xuất hiện sự cố trên là do bản thiết kế của công ty nước ngoài có sai sót trí mạng, cũng không liên quan đến phương diện chất lượng công trình.
Lời nói của Phương Anh Hồ làm cho Cố Tắc Viêm chợt sững sờ, hắn nhanh chóng nói: - Thật sự là bản vẽ có vấn đề sao?
- Đúng vậy, bí thư Vương sở dĩ chờ đến tận bây giờ mới báo cáo cho tỉnh ủy chính là vì khoảng thời gian trước căn bản không xác định được nguyên nhân gây sập nhà thi đấu. Hôm nay công ty thiết kế nước ngoài đã nói bản vẽ của bọn họ có vấn đề, cũng đã tiến hành xin lỗi về phương diện này. Phương Anh Hồ nói đến đây thì tiếp tục: - Lúc này đại biểu của công ty thiết kế bản vẽ đã đi đến, bọn họ cũng tiến hành trao đổi với chúng ta về phương diện bồi thường.
Cố Tắc Viêm lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, hèn gì thái độ của anh Lưu với mình lại thay đổi như vậy. Khi mình đang dõng dạc ngồi đây châm ngòi thì người ta bên kia đã giải quyết vấn đề, hơn nữa vấn đề còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Bản vẽ xảy ra vấn đề, như vậy trách nhiệm của cấp ủy chính quyền thành phố Hân Lũng là không lớn, chủ tịch Trần Binh Dương cũng sẽ thoải mái vượt qua kiểm tra.
Hơn nữa Trần Binh Dương vượt qua kiểm tra lần này mà căn bản không có chút di chứng nào. Cố Tắc Viêm thầm nghĩ như vậy mà cảm thấy gương mặt càng nóng, từng câu từng chữ hắn vừa nói với anh Lưu giống như chiếc bàn ủi chà vào lòng. Vừa rồi hắn là một hình tượng tiểu biểu của một kẻ dùng trăm phương ngàn kế châm ngòi ly gián.
- Thư ký trưởng, thật sự không ngờ năng lượng của Vương Tử Quân lớn như vậy, có thể nghĩ ra con đường giải quyết sự việc như thế này. Cố Tắc Viêm tuy muốn làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, thế nhưng vẫn cảm thấy có vài phần ghen ghét.
Phương Anh Hồ có thể cảm nhận được sự đố kỵ ghen ghét của Cố Tắc Viêm, hắn cười khổ một tiếng rồi nói: - Anh Cố, vấn đề thật sự là như vậy, vì cũng có tin tức truyền đến từ tổ điều tra, nguyên nhân làm cho nhà thi đấu sập xuống đến từ bản thiết kế.
Cố Tắc Viêm không mở miệng, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Phương Anh Hồ. Vì lần này trong tổ điều tra đi đến thành phố Hân Lũng có không ít người thuộc về phía mình, thế nên hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Bí thư Sầm có ý kiến gì?
- Bí thư Sầm nói chuyện này xử lý như vậy là rất tốt. Phương Anh Hồ ở bên kia nhanh chóng cho ra câu trả lời.
"Xử lý tốt, tất nhiên xử lý như vậy là tốt, thế nhưng người duy nhất không tốt chính là mình." Cố Tắc Viêm hắn vốn tràn đầy tự tin làm một người ly gián, thế nhưng bây giờ lại chẳng ra thể thống gì. Hắn lúc này thậm chí còn căm hận Phương Anh Hồ gọi điện thoại cho mình quá chậm.
Nếu như Phương Anh Hồ gọi điện thoại sớm hơn, như vậy mình sao mất mặt với anh Lưu như thế?
Cố Tắc Viêm cúp điện thoại và trở nên trầm ngâm, thư ký bên cạnh cũng không nói gì, thế nhưng một lúc lâu sau cũng không khỏi lên tiếng nhắc nhở: - Chủ tịch Cố, bước tiếp theo nên làm thế nào?
Cố Tắc Viêm nhìn thoáng qua viên thư ký của mình, hắn thản nhiên nói: - Hành trình hôm nay không thay đổi, vẫn cứ theo sắp xếp.
- Thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch Cố Tắc Viêm đến thăm các cựu chiến binh, lãnh đạo tiến hành thăm hỏi ân cần các vị cán bộ lão thành, cũng lên tiếng... Giọng điệu dễ nghe của biên tập viên chợt vang lên, gương mặt tràn đầy nụ cười của Cố Tắc Viêm cũng xuất hiện trên màn hình.
- Nụ cười của chủ tịch Cố rất sáng lạn. Trương Tề Bảo ngồi bên cạnh cười hì hì nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của Trương Tề Bảo, hắn khẽ gật đầu mà không lên tiếng. Sau đó Trương Tề Bảo nói tiếp: - Tôi thấy lần này đài truyền hình sắp bị lãnh đạo phê bình, lần này chủ tịch Cố rõ ràng đến thăm anh Lưu, thế nhưng lại không xuất hiện hình ảnh nào về anh Lưu, thật sự là làm việc thất trách.
- Anh đấy, trước mặt tôi thể nói như vậy, nhưng đối với người ngoài thì tuyệt đối không nên. Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo rồi dùng giọng phê bình nói.
Trương Tề Bảo biết rõ Vương Tử Quân cũng không vì vậy mà phê bình mình, thế nên hắn nở nụ cười vui vẻ nói: - Bí thư Vương, tôi cũng chỉ nói với ngài mà thôi. Ngài có biết không, khi chúng ta báo cáo kết quả thì bí thư Sầm liên tục nói rằng xử lý như vậy là rất tốt.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên tiếng thì Triệu Hiểu Bạch gõ cửa đi vào phòng: - Bí thư Vương, bí thư Ngô và chủ tịch Trần của thành phố Hân Lũng đến.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Triệu Hiểu Bạch: - Mời vào.
Khi Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương đi vào trong phòng thì Vương Tử Quân cũng đứng lên. Lúc này gương mặt hai người vẫn là nụ cười vui vẻ giống như lần đầu tiên gặp mặt trước đó, thế nhưng nụ cười bây giờ căn bản là chân thành và thả lỏng hơn.
- Bí thư Vương, hai người chúng tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đấy chứ? Ngô Đại Phúc lên tiếng, sau đó hắn nhanh chóng vươn hai tay ra với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có cảm giác rất tốt với Ngô Đại Phúc, hắn vừa bắt tay Ngô Đại Phúc vừa cười nói: - Đây là ở địa bàn của anh, anh lại tỏ ra khách khí như vậy, tôi căn bản cũng cảm thấy gò bó.
Vương Tử Quân nói rồi cũng bắt tay Trần Binh Dương đi phía sau Ngô Đại Phúc.
Sau khi nói vài câu chào hỏi thì Ngô Đại Phúc cười nói: - Bí thư Vương, tôi đến nhận kiểm điểm với ngài, những ngày qua vốn là tôi phải tự mình đi đến, kính mong bí thư Vương tha thứ cho.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của Ngô Đại Phúc, hắn cười cười nói: - Các anh đã giúp đỡ rất lớn với tôi, hơn nữa thành phố cũng có nhiều chuyện cần xử lý, các anh không nên đến chỗ tôi làm gì.
- Bí thư Vương, tôi đại biểu cho cán bộ và nhân dân thành phố Hân Lũng cám ơn ngài, nếu như không phải ngài xâm nhập điều tra, như vậy chỉ sợ hình tượng của thành phố Hân Lũng sẽ bị hủy hoại. Trần Binh Dương nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng có chút run rẩy nói.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Trần Binh Dương rồi trầm giọng nói: - Lần này kết quả điều tra rất viên mãn, thế nhưng cũng là một lời cảnh tỉnh với chúng ta, đó là khi làm việc cần phải có thái độ hoài nghi. Ví dụ như sự kiện lần này, nếu như trước khi thi công chúng ta dùng thái độ hoài nghi xem xét lại bản thiết kế, như vậy sẽ không có vấn đề như hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...