Phương Anh Hồ xem xét thật kỹ quyết định của Sầm Vật Cương, sau đó chợt cảm nhận được hương vị của nó. Những năm qua Đường Chấn Huy đã vài lần giao thủ với Sầm Vật Cương, thế nhưng mãi mà không có chút lợi ích. Hơn nữa Đường Chấn Huy sắp rời khỏi chính trường Mật Đông, Sầm Vật Cương cũng không muốn tranh đấu nước sôi lửa bỏng với Đường Chấn Huy vào đúng thời điểm quan trọng này. Sầm Vật Cương hy vọng hai bên có thể hát khúc ca êm dịu trung hòa, cùng nhau làm tốt công tác ở tỉnh Mật Đông, thế nên luôn tỏ ra khá tôn trọng Đường Chấn Huy. Vì người ta sắp rời khỏi chốn quan trường Mật Đông, mình cần gì phát sinh sóng gió với người này?
Vì vậy dù Đường Chấn Huy cho ra phương án nhất thể hóa Rừng Mật thì Sầm Vật Cương cũng không ra mặt phản bác. Có lẽ đây là chỗ cao mình của Sầm Vật Cương, vì lão đột nhiên chuyển mục tiêu tranh đấu lên người của Vương Tử Quân. Lão cần phải nhanh chóng mài phẳng góc cạnh của Vương Tử Quân trước khi người này tiến lên làm chủ tịch tỉnh Mật Đông.
Phương Anh Hồ thầm nghĩ như vậy, lúc này Sầm Vật Cương cũng trầm mặc không nói lời nào. Một lúc lâu sau Sầm Vật Cương mới mở miệng sắp xếp với Phương Anh Hồ: - Anh Hồ, hôm nay đi uống vài ly không?
Phương Anh Hồ gật đầu, hắn đi ra ngoài phòng thư ký phân phó hai câu rời trở về. khi hắn nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Sầm Vật Cương, hắn do dự một chút rồi nói: - Bí thư Sầm, ngài không cần quan tâm như vậy, sau khi sự việc ở thành phố Hân Lũng được khui ra, như vậy sẽ có nhiều người sống không được khá giả cho lắm.
Phương Anh Hồ thẳng thắn đứng trước mặt Sầm Vật Cương biểu hiện thái độ của mình. Hắn là người thông minh, tất nhiên sẽ không thể không biết việc đứng thành hàng ngũ có nguy hiểm thế nào, thế nhưng hắn phải làm như vậy. Vì hắn sớm phát hiện tất cả những người tám mặt lung linh trong quan trường đều có quan hệ thân thiết với nhiều hơn một vị lãnh đạo tuyến trên nào đó, loại người thế này căn bản không được lãnh đạo xem là tri kỷ, khi sử dụng sẽ cực kỳ cẩn thận. Vì xem xét lợi và hại mà Phương Anh Hồ cảm thấy phương diện nối quan hệ nếu quá phổ biến và rộng rãi căn bản không bằng trọng điểm bồi dưỡng, chỉ cần một người là chủ mà thôi, nắm chắc phương hướng là được.
- Bí thư Vương, trải qua một ngày điều tra thì biết thành phố Hân Lũng chọn công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Tụng Lăng là đơn vị có nhiệm vụ xây dựng nhà thi đấu trong thành phố, thế nhưng công ty Tụng Lăng chỉ nhận làm một tầng, còn có ba công ty không tham gia đấu thầu nhận xây dựng các tầng còn lại của nhà thi đấu Hân Lũng. Trương Tề Bảo đứng đối diện với Vương Tử Quân, hắn trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân.
Tuy Trương Tề Bảo căn bản không có chức vụ gì cụ thể trong tổ điều tra lần này, thế nhưng hắn là đại biểu cho Vương Tử Quân, thế nên rất nhiều chuyện được chọn lọc thông qua tai hắn mới đến tai bí thư Vương.
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, hắn không phải chưa từng nghe qua phương diện mượn nhờ tài nguyên để nhận thầu công trình. Thế nhưng đây là công trình xây dựng nằm trong tay của chính quyền thành phố, nếu không có được cái gật đầu của nhân viên chủ quản, căn bản là khó thể nào là con voi lọt khe kim được.
- Chất lượng công tác có vấn đề gì không? Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo rồi lên tiếng.
Trương Tề Bảo đưa một phần tư liệu cho Vương Tử Quân rồi nói: - Vì phương diện kỹ thuật và thời gian thế nên bây giờ cũng còn chưa kiểm nghiệm được vài chỉ tiêu chủ yếu, thế nhưng sau khi trải qua kiểm nghiệm sơ bộ, dù là nơi đã sập hay còn nguyên thì vẫn rất hợp với chỉ tiêu xây dựng hiện tại.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn tuy không phải người học chuyên ngành xây dựng, thế nhưng hắn biết nếu như sắt thép xi măng được đảm bảo, công trình khó thể nào sập được.
Trương Tề Bảo nhìn gương mặt nghi hoặc của Vương Tử Quân, hắn không khỏi lên tiếng: - Lần này có các chuyên gia đến từ sở xây dựng, bọn họ đang tiến hành kiểm tra nghiên cứu, tranh thủ tìm ra nguyên nhân mấu chốt của sự việc.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh nên thông báo cho các đồng chí một tiếng, yêu cầu bọn họ kiểm tra cẩn thận, cần phải nhanh chóng cho ra báo cáo về nguyên nhân gây sập.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu, hắn đặt văn kiện xuống bàn rồi nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, anh xem còn có gì cần phải chuẩn bị không? Tôi sẽ nói để khách sạn chuẩn bị cho tốt.
- Hoàn cảnh nơi này rất tốt, anh nên đặt tâm tư của mình lên phương diện công tác, không hao tâm tổn trí về những việc nhỏ nhặt này. Vương Tử Quân nhìn về phía Trương Tề Bảo rồi khẽ cười cười nói.
Tuy Vương Tử Quân nói không cần quan tâm thế nhưng Trương Tề Bảo nào có chịu nghe? Hắn là phó thư ký trưởng chuyên trách phụ vụ cho Vương Tử Quân, khi địa vị của Vương Tử Quân càng thêm quan trọng thì hắn càng cảm thấy áp lực của mình là rất lớn.
Áp lực kia đến từ bốn phương tám hướng và liên tục khiêu chiến, tuy đó không phải là những khiêu chiến hướng về phía Vương Tử Quân, nó chủ yếu hướng về phía Trương Tề Bảo. Hắn luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của mình.
Tuy Trương Tề Bảo cũng có chút quan hệ, thế nhưng đối với một người cấp bậc cao như Vương Tử Quân thì tất cả chỉ là muối bỏ biển. Hắn biết rõ muốn giữ lại vị trí của mình thì ý kiến của Vương Tử Quân là cực kỳ quan trọng.
Thư ký trưởng không những là người phân giải ưu phiền cho lãnh đạo, anh còn phải tiến thêm một bước nối liền quan hệ với lãnh đạo trong sinh hoạt hằng ngày. Bí thư Vương là người có biểu hiện lạnh lùng như lại rất chú trọng tình cảm. Trương Tề Bảo nhìn về phía hai người Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Lý, hắn chợt cảm thấy tương lai của mình đang tươi sáng.
- Bí thư, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Trương Tề Bảo đứng lên vừa định đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, đúng lúc này phó bí thư ủy ban kỷ luật Phùng Xuyên Hải đi đến.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu vói Phùng Xuyên Hải, sau đó hắn cất bước đi ra ngoài. Mặc dù đa số tin tức điều tra nằm trong tay của Trương Tề Bảo, thế nhưng cũng không thể nào nắm bắt được Phùng Xuyên Hải. Vì sao thì dù ở phương diện tầm quan trọng hay chức vụ, Trương Tề Bảo khó thể nào so sánh được với Phùng Xuyên Hải, thậm chí còn phải tỏ ra cực kỳ tôn kính người này.
Trương Tề Bảo rất muốn biết Phùng Xuyên Hải sẽ báo cáo cho Vương Tử Quân những thứ gì, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải áp chế sự hiếu kỳ của mình mà đi ra khỏi phòng, phải biết rằng đôi khi lòng hiếu kỳ cũng có thể hại chết người.
- Bí thư Vương. dưới sự phối hợp của các ban ngành tương quan ở thành phố Hân Lũng, chúng tôi phát hiện giám đốc Tề Trình Đào của công ty Tụng Lăng có quan hệ không thầm thường với giám đốc Sử Quảng Hán phòng văn hóa thể thao du lịch thành phố Hân Lũng, một trong những vị lãnh đạo của công ty Tụng Lăng chính là anh họ của Sử Quảng Hán. Phùng Xuyên Hải đi đến gần bên cạnh Vương Tử Quân, hắn trầm giọng báo cáo cho Vương Tử Quân. Một ngày mà làm ra thành tích như vậy căn bản là vinh dự không nhỏ, thế nhưng lúc này biểu hiện của Phùng Xuyên Hải lại căn bản không giống như rất vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...