Sầm Vật Cương cho ra một mưu lược đường đường chính chính như vậy, cho dù anh có thể thấy rõ vấn đề thì cũng làm gì được? Giống như thiêu thân lao vào biển lửa, dù cuối cùng tan thành mây khói thế nhưng vẫn có được một kế thúc sáng lạn, anh vẫn phải tiến lên theo đúng như mục đích của đối phương. Giống như trước đó Vương Tử Quân ném số tài chính có thể được sử dụng cho Đường Chấn Huy.
Vương Tử Quân suy nghĩ cẩn thận điều này mà biết rõ bây giờ tuyệt đối không nên làm cho Đường Chấn Huy nản chí, thế nên hắn cười nói: - Chủ tịch Đường, mọi sự khó thể lưỡng toàn, những lúc cần thiết phải bảo toàn bản thân mình.
- À, như vậy là tốt nhất. Đường Chấn Huy nói rồi có chút do dự: - Nửa năm tới anh làm việc cũng nên chú trọng bồi dưỡng người của mình, sau vài ngày nữa khi mà tình hình ở thành phố Hân Lũng trở nên rõ ràng, mời anh đến nhà tôi ngồi chơi một chút.
Đường Chấn Huy mời Vương Tử Quân đến nhà chơi cũng không phải là để dùng cơm, hắn hiểu khi đó chính là những gì mà chủ tịch Đường chuẩn bị muốn nói với mình. Vương Tử Quân căn bản cực kỳ muốn tiếp nhận những ý nghĩ hiện tại của Đường Chấn Huy, tuy Đường Chấn Huy rơi vào hoàn cảnh xấu trong tỉnh Mật Đông, thế nhưng bên cạnh chủ tịch Đường luôn có một đám người vây quanh.
Néu Vương Tử Quân có được những bố trí kia của Đường Chấn Huy, như vậy chẳng những sau này hắn tăng được vài lá phiếu khi tuyển cử lên chức chủ tịch tỉnh, càng tranh thủ được chút chủ động trong lúc ma xát với Sầm Vật Cương về sau này.
Đường Chấn Huy vừa cúp điện thoại thì Kim Chính Thiện gọi điện thoại đến. Ý nghĩ của Kim Chính Thiện căn bản không khác gì Vương Tử Quân, đều nhắc nhở Vương Tử Quân làm tốt chuyện này, không vì bất kỳ vấn đề nào khác mà sinh ra tình huống lật thuyền trong mương.
Vương Tử Quân cảm tạ những lời nhắc nhở thiện ý của Kim Chính Thiện, thế nhưng những thứ mà Kim Chính Thiện đưa ra căn bản không có quá nhiều tác dụng.
Nếu so sánh với Kim Chính Thiện thì Tiết Xuyên Cường gọi điện thoại đến trễ hơn, cũng nói cho Vương Tử Quân biết người đứng đằng sau Trần Binh Dương. Nếu so sánh với Tiết Xuyên Cường, Vương Tử Quân căn bản rất vui khi nhận được điện thoại của Uông Thanh Minh.
Nhưng cú điện thoại của Uông Thanh Minh căn bản là cực kỳ ẩn giấu, mặc dù không có nội dung thực chất nhưng Vương Tử Quân vẫn vui vì điều này.
Đưa tiễn ngàn dặm lễ nhẹ tình trọng, bây giờ Uông Thanh Minh gọi điện thoại đến có ý nghĩa tương đồng như vậy.
Nhiều người gọi điện thoại đến cho mình làm gì? Vương Tử Quân hiểu rõ nguyên nhân của nó. Dù sao thì Trần Binh Dương cũng là quan lớn, nếu người này gặp chuyện không may, như vậy quan trường Hân Lũng sẽ chấn động, trước mắt còn khó phán đoán được cơn địa chấn này sẽ sinh ra bao nhiêu uy lực. Thế nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là số quan viên bị ảnh hưởng trong sự kiện này là rất nhiều.
Đây là hiện trạng của thể chế hiện tại, mỗi một vị quan đều có phe phái của mình, hơn nữa mỗi một đội ngũ như thế rốt cuộc là vài chục người hay vài trăm người, hoặc là những người này rốt cuộc có liên quan bao nhiêu đến vụ việc vừa xảy ra, trước mắt khó thể tính toán cho rõ.
- Chào bí thư Tử Quân, tôi là Trịnh Minh Tổ, bây giờ ngài có bận rộn gì không? Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên từ đầu dây bên kia.
Vương Tử Quân cũng không ngờ Trịnh Minh Tổ lại gọi điện thoại cho mình, hắn do dự giây lát rồi cười nói: - Chào chủ tịch Trịnh, lúc này ngài gọi điện thoại cho tôi, có phải là có chuyện gì cần phân phó hay không?
Trịnh Minh Tổ là chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông, có lực ảnh hưởng không nhỏ trong ban ngành của mặt trận tổ quốc tỉnh. Trước đó khi Vương Tử Quân đi đến kiểm tra công tác của mặt trận tổ quốc tỉnh, người tiếp đãi hắn chính là Trịnh Minh Tổ, người này có thể nói là không quá xa lạ với Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, ngài quá khách khí rồi, nói ra thì phải là ngài phân phó cho tôi, trước mặt ngài tôi cũng không dám khoa tay múa chân. Tuy miệng nói không dám thế nhưng Trịnh Minh Tổ vẫn cảm thấy rất vui vì tình huống Vương Tử Quân tự hạ thấp tư thái với mình.
Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ tâm tính của Trịnh Minh Tổ, mặc dù những người này có tâm trí không bình thường, thế nhưng dù sao thì cũng sắp rời khỏi chức vụ dể về hưu, nhân khí không còn nhiều, bọn họ không quá chú trọng đến lễ nghi phiền phức, thế nhưng lải rất chú trọng thể diện.
Hai bên nói vài lời khách khí, sau đó Trịnh Minh Tổ cười nói: - Bí thư Vương, tôi có nghe nói tối nay ngài không có nhiệm vụ tiếp đãi, ngài đến Mật Đông cũng đã khá lâu, có thể cho tôi cơ hội mời ngài đi đón gió tẩy trần không?
Lúc này Trịnh Minh Tổ nói mời đi đón gió tẩy trần, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sững sờ. Nhưng hắn lại nhanh chóng cười nói: - Chủ tịch Trịnh, khó có được cơ hội ngài triệu kiến, tôi đang ước gì được uống vài ly với ngài. Ngài cứ nói địa điểm, tôi sẽ đi đến.
- Được rồi, bí thư Vương, chúng ta hẹn nhau ở Minh Thúy Viên, tôi sẽ cho người đến đón ngài. Khi thấy Vương Tử Quân nói lời nể tình như vậy thì Trịnh Minh Tổ căn bản tỏ ra rất hưng phấn.
Vương Tử Quân cũng không muốn quá rêu rao, hắn mỉm cười từ chối ý tốt của Trịnh Minh Tổ, nói là mình sẽ chạy xe qua, lát nữa mọi người gặp mặt.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi nhìn sơ qua sơ yếu lý lịch của Trịnh Minh Tổ, trước kia hắn tiếp xúc với người này chủ yếu là vì phương diện công tác, cũng không quá lưu ý. Bây giờ Trịnh Minh Tổ mời hắn dùng cơm, ý nghĩa đã không còn giống như trước.
Trịnh Minh Tổ mời mình dùng cơn có ý nghĩa gì? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, ngay sau đó chuyển lên người vị chủ tịch thành phố Hân Lũng. Nhưng nhìn vào sơ yếu lý lịch của Trịnh Minh Tổ thì căn bản không thấy có khoảng thời gian nào nhận chức ở thành phố Hân Lũng.
- Hiểu Bạch, cậu có quen thuộc vị chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông hay không? Sau khi xe chạy về phía trước thì Vương Tử Quân chợt quay sang hỏi Triệu Hiểu Bạch đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Triệu Hiểu Bạch chợt sững sốt nhưng sau đó nói ngay" - Tôi cũng không biết quá nhiều về chủ tịch Trịnh, chỉ biết trước kia anh ấy từng là bí thư thành phố Tử Quang.
Triệu Hiểu Bạch nói đến đây thì có chút do dự: - Nghe nói bây giờ anh ấy vẫn cực kỳ tích cực công tác.
Rất tích cực công tác? Triệu Hiểu Bạch gần đây đã linh hoạt nhiều hơn, ít nhất cũng biết nên phản hồi thông tin nào vào tai Vương Tử Quân.
Nhưng những lời đánh giá như của Triệu Hiểu Bạch lại thường làm cho người ta sinh ra ý nghĩ xa xôi.
Chỉ một câu nói của Triệu Hiểu Bạch làm cho Vương Tử Quân nghĩ đến rất nhiều vấn đề, hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi cười nói: - Hiểu Bạch cũng biết khen người khác rồi sao?
Triệu Hiểu Bạch thấy Vương Tử Quân khích lệ mình như vậy thì gãi đầu xấu hổ, sở dĩ hắn nói với Vương Tử Quân như vậy là vì trước đó hắn từng nghe dượng của mình đánh giá như thế với chủ tịch Trịnh.
Khi đó Triệu Hiểu Bạch còn chưa biết rõ, thế nhưng khi càng tiếp xúc với nhiều người thì hắn càng hiểu rõ ý nghĩa của nó. Hắn cũng không ngờ bây giờ nói ra lại được Vương Tử Quân khen ngợi, thế là không khỏi cảm thấy rất vui sướng.
Khi xe đi đến cổng Minh Thúy Viên thì dừng lại, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tiến lên nghênh đón. Người này cẩn thận mở cửa xe cho Vương Tử Quân rồi cười nói: - Chào bí thư Vương, tôi là Đặng Nho Giai của mặt trận tổ quốc, chủ tịch Trịnh để tôi đứng đây đón ngài.
Vương Tử Quân có trí nhớ rất tốt, lúc này hắn khẽ vươn tay ra với Đặng Nho Giai: - Thư ký trưởng Nho Giai, vài ngày trước khi tôi đến kiểm tra công tác thì anh có phải là người phụ trách tiếp đãi không?
Đặng Nho Giai thân là phó thư ký trưởng văn phòng mặt trận tổ quốc, cũng coi như là một nhân vật quan trọng của mặt trận tổ quốc tỉnh, thế nhưng lại không thể nào so sánh được với những vị phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh như Trương Tề Bảo. Trước đó Vương Tử Quân đến mặt trận tổ quốc một chuyến và nhớ rõ chức vụ của mình cùng phân công công tác, điều này không khỏi làm cho Đặng Nho Giai sinh ra cảm động.
Sau khi bắt tay Đặng Nho Giai thì Vương Tử Quân cùng người này đi vào trong. Khi đi đến lầu hai thì Đặng Nho Giai khẽ đẩy cửa phòng, bên trong có sáu người đang chờ sẵn.
- Bí thư Vương đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh. Người đầu tiên đứng lên nghênh đón Vương Tử Quân chính là Trịnh Minh Tổ, hắn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi vươn tay nói.
Vương Tử Quân thấy nhiều người như vậy thì trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cũng cười bắt tay Trịnh Minh Tổ: - Chào chủ tịch Trịnh.
Hai người trò chuyện với nhau vài câu, Trịnh Minh Tổ đưa Vương Tử Quân đi đến vị trí chủ vị. Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân thì ngồi lên ghế chủ vị là không có gì đáng trách, thế nhưng hắn nhất định không chịu mà dùng giọng từ chối nói: - Chủ tịch Trịnh, ngài chính là lãnh đạo tỉnh Mật Đông, có ngài ở đây thì tôi nào dám lỗ mãng, ngài cũng nên để cho tôi ăn cơm với chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...