Những lời bình luận sắc bén này vẫn còn khá tốt, thế nhưng các diễn đàn ở địa phương khác lại lên tiếng mắng chửi ban ngành thành phố Hân Lũng, thậm chí còn kéo cả bí thư Sầm Vật Cương đi vào.
Vương Tử Quân nhìn một lúc cũng không mở miệng, Sầm Vật Cương lại trầm giọng nói: - Bí thư Tử Quân, nhìn vào tình huống này tôi cảm thấy rất đau lòng, hình tượng của cấp ủy chính quyền bị hủy hoại trong tay những người thế này. Theo tôi thấy chúng ta cần phải ra tay thật mạnh, cần phải xử lý những kẻ thối tha ăn bớt nguyên liệu kia, như vậy mới khống chế được cục diện bị động hiện tại.
Sầm Vật Cương có thể nói ra ba chữ kẻ thối tha, thái độ hổn hển như vậy là không bình thường. Tuy Sầm Vật Cương là người nói cứng nhưng xưa nay ăn bản đều cực kỳ chú ý phương pháp hành động.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú hoàn thành nhiệm vụ, nếu như bên trong có hiện tượng tham ô hủ bại, tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng.
- À, anh tỏ thái độ như vậy thì tôi cũng yên tâm hơn. Tôi nói trước với anh, nếu như có người nào dám ngang nhiên cản trở công tác điều tra, anh có thể trực tiếp báo cáo với tôi và tỉnh ủy, sẽ tuyệt đối không nuông chiều những người này. Sầm Vật Cương nói xong thì lấy ra một điếu thuốc đưa cho Vương Tử Quân: - Chuyện này làm tôi nghĩ mà cảm thấy sợ.
Sầm Vật Cương sợ cái gì thì Vương Tử Quân hiểu rõ, hắn ngồi xuống đối diện với bí thư Sầm rồi khẽ nói: - Bí thư Sầm, chuyện này là hồi chuông cảnh báo cho chúng ta, tôi cả thấy trước khi điều tra chuyện này thì cần phải cho ra một hoạt động kiểm tra chất lượng các công trình đại hội thể dục thể thao đang được xây dựng trong tỉnh. Nếu có xảy ra vấn đề thì phải điều tra đến cùng, trực tiếp cách chức người có trách nhiệm trực tiếp, nếu cần truy cứu trách nhiệm pháp luật thì chuyển giao cho cơ quan tư pháp, quyết không nuông chiều.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt kiên định của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ, lão hít vào một hơi thuốc thật sâu, sau đó nói: - Chờ một thời gian nữa tôi sẽ bố trí chuyện này.
Sau khi nói thêm vài việc thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương nhìn Vương Tử Quân rời đi mà dụi thật mạnh điếu thuốc vào trong gạt tàn.
- Bí thư Sầm. Phương Anh Hồ đi vào trong phòng, hắn thấy Sầm Vật Cương tỏ ra trầm ngâm thì khẽ mở miệng chào hỏi.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão trầm giọng nói: - Lát nữa anh thông báo cho đồng chí phụ trách xây dựng công trình đại hội thể dục thể thao đến đây gặp tôi.
- Vâng! Phương Anh Hồ đồng ý một tiếng, sau đó hắn lại nói: - Vừa rồi anh Lưu có gọi điện thoại đến.
Sầm Vật Cương nghe Phương Anh Hồ nói đến anh Lưu thì hai mắt khẽ chuyển động, thế nhưng ngay sau đó thì bắt đầu phê duyệt văn kiện. Phương Anh Hồ biết rõ thói quen của Sầm Vật Cương, hắn vội vàng nói tiếp: - Anh Lưu cực kỳ chú ý đến sự kiện này, yêu cầu chúng ta xử lý chuyện này không được bỏ qua cho bất kỳ người nào liên quan.
Không buông tha cho người liên quan, những lời này có tính tương đối, đó là không buông tha cho người có liên quan, cũng không làm oan uổng những người không liên quan.
- À, đây là nguyên tắc của chúng ta. Sầm Vật Cương đặt cây bút trong tay xuống, giọng điệu có vài phần hòa hoãn.
Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi khẽ nói với Sầm Vật Cương: - Chúng ta có nên nói với bí thư Vương một tiếng về cuộc điện thoại của anh Lưu không?
Sầm Vật Cương không tỏ thái độ gì, lão tiếp tục cầm bút phê duyệt văn kiện. Phương Anh Hồ thấy Sầm Vật Cương không tỏ thái độ thì có chút xấu hổ, hắn cảm thấy mình hỏi câu này là không được phù hợp. Gần đây hắn là người tự phụ mình thông minh, hiểu đúng mực, biết tiến biết lùi, thận trọng từ lời nói đến việc làm, càng có khả năng tu dưỡng và tố chất mạnh mẽ, hôm nay hắn lại phạm sai lầm, điều này có ý nghĩa gì?
Lời nói ra khỏi miệng thì giống như hắt nước ra đường, căn bản là khó thể thu vào, Phương Anh Hồ cũng không nên giải thích. Nếu như anh báo cáo công tác cho lãnh đạo, lãnh đạo lại không nói lời nào một lúc lâu, thậm chí tỏ ra trầm mặc, như vậy anh phải dừng lại ngay lập tức. Phương Anh Hồ hiểu rõ quy củ này, hắn đỏ mặt một lúc lâu, sau đó ngượng ngùng rời đi. Sau khi cửa phòng đóng lại thì Sầm Vật Cương thở dài một hơi, bầu không khí trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Vương Tử Quân trở lại phòng làm việc của mình thì nhận được điện thoại của Đường Chấn Huy. Lúc này Đường Chấn Huy trầm giọng nói: - Tử Quân, sự kiện xảy ra ở thành phố Hân Lũng căn bản là rất rắc rối và sâu xa, anh nhất định phải chú ý.
Vương Tử Quân căn bản đã có tính toán của mình, hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Đường, còn mong anh chỉ giáo một chút.
- Tử Quân, chủ tịch Trần Binh Dương của thành phố Hân Lũng chính là con rể của anh Lưu. Đường Chấn Huy nói xong thì không tiếp tục. Vương Tử Quân là người có tâm tư kín đáo, Đường Chấn Huy nghĩ rằng mình chỉ cần nói một câu như vậy thì Vương Tử Quân đã hiểu rõ vấn đề.
Anh Lưu là ai? Vương Tử Quân biết rõ người này, chính là lão lãnh đạo của tỉnh Mật Đông; tuy người này đã về hưu từ trên vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc, thế nhưng lại luôn công tác ở tỉnh Mật Đông, lực ảnh hưởng ở tỉnh Mật Đông là cực kỳ lớn, thậm chí có thể nói đến bây giờ chưa từng bị ảnh hưởng.
Rất nhiều người nói thủ hạ được anh Lưu bố trí gần một nửa tỉnh Mật Đông, lời nói này dù có chút khoa trương thế nhưng căn bản là sự thật.
Vương Tử Quân bây giờ mới đến tỉnh Mật Đông còn cần nhiều sự giúp đỡ, nếu như hắn đắc tội với anh Lưu ở sự kiện này, chỉ sợ sau này sẽ tạo thành chướng ngại rất lớn cho công tác của hắn trong tỉnh Mật Đông. Nhưng nếu như sự việc có liên quan đến Trần Binh Dương, dù là nhìn vào bất kỳ phương diện nào thì Vương Tử Quân cũng không thể thiên vị làm trái pháp luật.
Dù sao thì bỏ qua cho người khác sẽ có tính nguy hại rất lớn với bản thân mình, thế nên Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch, có vài tình huống mà người ta căn bản không thể nào lựa chọn con đường tốt đẹp được.
Đường Chấn Huy hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, dù sao thì chuyện này được dư luận cực kỳ chú ý, nếu như Vương Tử Quân bất cẩn sẽ liên lụy vào sâu bên trong.
- Bí thư Sầm thật sự đã đi một nước cờ hay, Tử Quân, anh phải cẩn thận mới được. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì Đường Chấn Huy mới nói ra một âm thanh mỏi mệt như vậy.
Vương Tử Quân hiểu rõ đây là lời nhắc nhở của Đường Chấn Huy, Sầm Vật Cương thật sự có ý nghĩ gì thì hắn hiểu rõ ràng, một nước cờ hay trong lời nói của Đường Chấn Huy chính là ném chuyện khó cho mình xử lý. Hắn là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông, hắn là người cực kỳ thích hợp đi xử lý sự kiện này, dù hắn có muốn đẩy cho người nào khác thì cũng không xong, hơn nữa dù hắn có thái độ thế nào với sự kiện này thì cũng là cực kỳ hậu hoạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...