Người nào ở trong quan trường cũng từng rơi vào tình cảnh tương tự thế này, một khi ý kiến của lãnh đạo không đồng nhất, khi cần phải tỏ thái độ cũng chính là lúc phải xếp theo hàng. Nếu anh ương ngạnh thì thái độ và lời nói sẽ được ghi vào trong biên bản rõ ràng.
Cố Tắc Viêm đồng ý ngoài ý muốn, điều này làm cho đám người đang khẩn trương chợt thở dài một hơi. Dù sao nếu như Cố Tắc Viêm lên tiếng phản đối, như vậy sự việc kia sẽ trở thành một tràng quyết đấu, thậm chí sẽ dẫn đến một cuộc khẩu chiến trong hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Nếu như là trước kia chỉ có một mình Đường Chấn Huy thì căn bản có ít điều cố kỵ, nhưng bây giờ bên cạnh Đường Chấn Huy còn có một Vương Tử Quân.
Chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ liên thủ lại với nhau căn bản là một lực lượng mạnh mẽ làm cho người ta phải tự định giá lại chính mình. Cố Tắc Viêm không lên tiếng phản đối, điều này làm cho đám người còn đang phân vân chưa làm ra lựa chọn phải thở dài một hơi.
Cố Tắc Viêm nói rồi đưa mắt nhìn qua gương mặt của Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân, tháy gương mặt của Đường Chấn Huy có chút biến đổi rồi nhanh chóng trở nên bình tĩnh, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác trào phúng với Đường Chấn Huy.
Đường Chấn Huy có lẽ xem mình là kẻ địch mạnh nhất, lời nói của mình làm cho tất cả lực lượng của Đường Chấn Huy tích góp lại giống như đánh lên bông, có lẽ lúc này chủ tịch Đường đang cực kỳ buồn bực.
Cố Tắc Viêm cảm thấy sảng khoái, hắn lại đưa mắt nhìn Vương Tử Quân. Thế nhưng hắn lại có chút thất vọng, vì Vương Tử Quân ngồi phía bên kia căn bản có gương mặt cực kỳ bình thản.
Điều này chợt làm cho Cố Tắc Viêm cảm thấy không thoải mái, sự bình thản của Vương Tử Quân làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Cố Tắc Viêm trước nay luôn cố kỵ vị lãnh đạo trẻ tuổi này, nếu như không phải là kinh nghiệm của bản thân, hắn cũng không tin vào tình cảnh lúc này.
Bây giờ Đường Chấn Huy vốn đã có thể là chờ ngày về hưu, thế nhưng cũng không ai ngờ dưới sự phất tay cổ vũ của Vương Tử Quân, người này lại tiến lên tích cực dẫn đầu đối kháng với Sầm Vật Cương. Sự biến hóa này làm cho Cố Tắc Viêm không khỏi cảm thấy bội phục.
Vương Tử Quân làm như vậy có ý gì thì Cố Tắc Viêm hiểu rõ ràng, đó chính là muốn lấy Đường Chấn Huy làm tấm khiên cho mình, đồng thời cũng tạo điều kiện thuận lợi để sau này khi tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh sẽ không bị Sầm Vật Cương trói buộc quá nặng nề.
Nếu như chính mình ở vào vị trí của đối phương, mình sẽ làm thế nào?
Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát, sau đó hắn tiếp tục nói: - Nhưng, chủ tịch Đường, tôi cảm thấy chúng ta nên đi từng bước một, việc này không phải có thể làm một lần là xong. Nhất thể hóa Rừng Mật là một chiến lược trường kỳ, tôi cảm thấy năm nay điều quan trọng nhất của tỉnh chúng ta chính là chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, dù sao thì bây giờ tình hình tài chính của tỉnh cũng không còn dồi dào, tuy quá trình chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao đã đi vào quỹ đạo tốt, thế nhưng vẫn còn không ít khó khăn.
Cố Tắc Viêm nói xong thì cũng không tiếp tục mở miệng, thế nhưng ý nghĩ của hắn thì đã quá rõ ràng, đó là kéo dài ra. Chưa nói đến phương diện nhất thể hóa Rừng Mật có chỗ thiếu hụt nào hay không, tôi không cản điều này, thế nhưng đây là kế hoạch hay lại khó áp dụng, tôi phải kéo dài nó ra một thời gian rồi nói sau.
Vương Tử Quân nghe lời nói của Cố Tắc Viêm, hắn không khỏi sinh ra chút bội phục với người đồng nghiệp này. Khi hắn trầm ngâm giây lát định mở miệng thì chợt nghe có người nói: - Chủ tịch Cố nói đến vấn đề tài chính khó khăn, tôi tán thành điều này. Hai ngày trước tôi đặc biệt phê một chỉ thị cho một hạng mục công tác, cũng cần phòng tài chính bỏ ra chút tiền, thế nhưng đến bây giờ còn chưa thấy tiền đâu.
Người vừa mở miệng chính là phó chủ tịch Kim Vũ Hải. Người này lên tiếng với nụ cười trên môi, thế nhưng lại biểu hiện thái độ giúp đỡ Cố Tắc Viêm cực kỳ rõ ràng.
Vương Tử Quân và Kim Vũ Hải không có nhiều tiếp xúc, thế nhưng biết vị phó chủ tịch kia công tác cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, cũng không ngờ lại đứng bên cạnh Cố Tắc Viêm. Trong đầu hắn lóe lên vài ý nghĩ, hắn định mở miệng.
- Tài chính khó khăn là một phương diện, thế nhưng chúng ta cũng không vì khó khăn này mà nắm nhỏ bỏ lớn. Phương án nhất thể hóa Rừng Mật có liên quan đến đại chiến lược phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông, nếu như không nắm chắc thì sẽ làm cho kinh tế của chúng ta có sự phát triển chững lại, thậm chí là thụt lùi. Phó chủ tịch Thường Già Quân cười cười lên tiếng phản bác.
Thường Già Quân nở nụ cười làm cho Vương Tử Quân không khỏi gật đầu, xem ra Đường Chấn Huy cũng có viện quân ở ủy ban nhân dân tỉnh. Nếu Thường Già Quân đã mở miệng thì Vương Tử Quân cảm thấy mình không cần phải mở miệng làm gì.
Không ai mở miệng giống như đang chờ Đường Chấn Huy điểm danh, thế nhưng Đường Chấn Huy cũng không điểm danh người nào mà trầm giọng nói: - Nếu chủ tịch Tử Quân và chủ tịch Tắc Viêm đã cho rằng phương án nhất thể hóa Rừng Mật cực kỳ quan trọng với sự phát triển của tỉnh Mật Đông, là hạng mục quan trọng có thể thúc đẩy sức cạnh tranh của tỉnh, như vậy thì chúng ta sẽ bắt tay vào công tác này. Nhưng những gì chủ tịch Tắc Viêm lo lắng cũng không phải không có lý, tình hình tài chính của tỉnh chúng ta thật sự giống như trứng chọi đá. Điều này yêu cầu chúng ta công tác phải cực kỳ cẩn thận, phải vận đụng nguồn tài chính có hạn vào đúng địa điểm.
- Tôi cho rằng bây giờ chúng ta nên mượn cơ hội chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao để nhanh chóng cho ra trù tính chung ở phương diện xây hai thành phố Rừng Mật và Kim Hà. Chúng ta nên làm ra một con đường nối liền hai thành phố này lại với nhau, chỉ khi nào khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn, như vậy mới có thể nói đến hợp tác, mới có thể từng bước được tăng cường. Lời nói của Đường Chấn Huy căn bản không phải là trưng cầu ý kiến, mà dùng giọng điệu chân thật đáng tin để khẳng định. Cố Tắc Viêm hình như cũng có ý nghĩ của riêng mình, thế nhưng lại không dám mở miệng nói ra.
Thái độ của Cố Tắc Viêm làm cho Đường Chấn Huy cảm thấy không thoải mái, anh đang làm gì vậy? Rõ ràng là bất đồng ý kiến với tôi, khi hai bên cần động thương động đao thì lại lấy phương diện tài chính ra để uy hiếp tôi, anh cho rằng tôi là con khỉ thích đùa giỡn sao cũng được sao?
Đường Chấn Huy nghĩ đến đây thì càng không cảm thấy thoải mái, từ khi bắt đầu liên hệ với Cố Tắc Viêm, người này nhanh chóng theo đuôi Sầm Vật Cương. Tuy người này tỏ ra cực kỳ cung kính với mình, thế nhưng thực tế lại bằng mặt không bằng lòng. Cố Tắc Viêm là người công tác ở Mật Đông nhiều năm, lại có được chỗ dựa là Sầm Vật Cương, Đường Chấn Huy không thể nghĩ ra chiêu thức gì cao siêu để hạ gục người này. Nhưng lần này lão không thể nhịn được nữa, lão nhất định phải giải quyết vấn đề này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...