Vương Tử Quân liên tục cảm tạ những lời nói thân mật của Đường Chấn Huy. Sau khi nói vài câu hỏi thăm tình hình sức khỏe của Mạc lão gia tử, Đường Chấn Huy chợt trầm giọng nói: - Bí thư Tử Quân, anh có bận rộn gì không? Lát nữa anh đến Mặc Mai Trai một chuyến, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện.
Vương Tử Quân căn bản không biết Mặc Mai Trai là nơi nào, thế nhưng hắn vẫn sảng khoái đồng ý với lời mời của Đường Chấn Huy.
- Thư ký trưởng Tề Bảo, anh biết Mặc Mai Trai ở đâu không? Sau khi đặt điện thoại xuống thì Vương Tử Quân quay sang hỏi Trương Tề Bảo. Sau khi hai bên tiếp xúc với nhau càng nhiều thì Vương Tử Quân phát hiện thư ký trưởng Trương Tề Bảo căn bản là một người cực kỳ rành rỏi về thành phố Rừng Mật và thậm chí là tỉnh Mật Đông, hầu như không có gì không biết, thế nên hắn tự mình tạo nên thói quen có chuyện gì thường hay hỏi Trương Tề Bảo.
Trương Tề Bảo cũng cảm nhận được thói quen này của Vương Tử Quân, hắn có thể nói cảm thấy cực kỳ vui mừng. Dù sao thì thói quen này gia tăng cũng làm tăng tiến địa vị của hắn trong lòng Vương Tử Quân.
Có thể làm cho lãnh đạo khi nào cũng nghĩ đến mình, như vậy căn bản là thành công lớn.
- Bí thư Vương, Mặc Mai Trai là một quán trà có bầu không khí rất tốt được chủ tịch Đường rất thích, anh ấy thường hay uống trà ở nơi này. Trương Tề Bảo nói xong thì nhanh chóng chỉ đường cho lái xe.
Nhưng khi Vương Tử Quân đi đến quán trà Mặc Mai Trai thì điện thoại lại vang lên. Hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, đó là số điện thoại đến từ khu văn phòng của Sầm Vật Cương. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nhanh chóng nghe máy.
Sầm Vật Cương cũng quan tâm đến sức khỏe của Mạc lão gia tử giống hệt như Đường Chấn Huy, thế nhưng lời nói của Sầm Vật Cương căn bản là cực kỳ ẩn giấu. Lão cũng nói rằng nếu như sức khỏe của Mạc lão gia tử bên kia không tốt, như vậy Vương Tử Quân có thể nghỉ vài ngày để ở bên cạnh thủ trưởng.
Vương Tử Quân tiến hành cảm ơn những lời thăm hỏi của Sầm Vật Cương, sau đó Sầm Vật Cương chợt nói: - Bí thư Tử Quân, khi anh đi làm thì đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi có chuyện cần thương lượng với anh.
Sầm Vật Cương nói ra những lời này và Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, khoảnh khắc này tâm tư của hắn chợt phát sinh giao chiến. Hắn vừa xuống máy bay thì Sầm Vật Cương gọi điện thoại đến, đây rõ ràng là Sầm Vật Cương đang lấy lòng mình, chỉ cần mình tiếp nhận lời nói của bí thư Sầm, sau này đường phát triển của mình ở Mật Đông là cực kỳ bằng phẳng.
Nhưng nếu Vương Tử Quân tiếp nhận ý tốt của Sầm Vật Cương, đây rõ ràng là một sự phản bội với Đường Chấn Huy. Tuy hai người không có giao ước gì, thế nhưng khi mà mình giao khoản tiền kia cho Đường Chấn Huy, ý nghĩa của nó đã quá rõ ràng đối với những người có ánh mắt sáng suốt.
Nếu Vương Tử Quân đi về phía Sầm Vật Cương, như vậy Đường Chấn Huy sẽ lại ngã đau một lần nữa. Tuy Đường Chấn Huy có ngã đau một lần nữa cũng không là vấn đề, chẳng qua thanh danh của Vương Tử Quân sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Tuy nhiều người nói quan trường khi mà hai bên động binh đao thì khó thể nói đến phương diện nhân nghĩa, thế nhưng miệng lưỡi người đời luôn đáng sợ, khi thanh danh làm người hai mặt của anh truyền ra ngoài, chỉ sợ con đường phát triển của anh sau này càng thêm khó khăn.
Vương Tử Quân cho ra sự lựa chọn của mình, hắn tiến về phía trước. Hắn đi theo Sầm Vật Cương thì sẽ có con đường bằng phẳng, thế nhưng nếu muốn đi được xa thì càng thêm khó khăn. Hơn nữa sau khi tiếp nhận sự sắp xếp của Sầm Vật Cương, chỉ sợ tính tự chủ của hắn sau này còn thấp hơn cả Đường Chấn Huy.
Vương Tử Quân đi vào Mật Đông và không chuẩn bị đối kháng với Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn là người tiếp nhận vị trí của Đường Chấn Huy, hắn tuyệt đối không cho phép tương lai mình sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như của Đường Chấn Huy. Sau này hắn là người đứng đầu chính quyền tỉnh, hắn cần phải ép Sầm Vật Cương tôn trọng chính mình.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân cười nói: - Bí thư Sầm, tôi vừa xuống máy bay, anh xem thế này có được không, ngày mai đi làm tôi sẽ đến phòng làm việc của ngài.
- Được, tôi chờ anh. Sầm Vật Cương giống như không chút mất hứng sau khi nghe thấy lời từ chối của Vương Tử Quân, lão vẫn mỉm cười nói.
Vương Tử Quân không tin Sầm Vật Cương không hiểu được nguyên nhân mình từ chối, thế nhưng sự việc phát triển đến hiện tại thì hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Từ khi hắn đi vào tỉnh Mật Đông thì Sầm Vật Cương luôn cho ra biểu hiện cực kỳ giúp đỡ, thế nhưng nhìn vào những phương diện sắp xếp công tác như vậy thì Vương Tử Quân hiểu ra vấn đề, đó là sầm vật cương đang muốn dùng phương thức kia để tiến hành đưa mình lên bia.
Tình huống ngắm bắn này chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra, hơn nữa dù anh có nói ra thì cũng không nên lời. Người ta đặt trọng trách lên người anh, như vậy là xem trọng anh, thế nên anh không thể nói là làm càng nhiều việc thì càng đắc tội nhiều người được.
Vì vậy Vương Tử Quân luôn tạo ra cơ hội cho mình, khi hắn ném công tác phân chia tài chính cho Đường Chấn Huy, đó là cơ hội hắn tự tạo ra cho mình. Đường Chấn Huy trước nay luôn trầm tích đã nhận được sự cổ động, như vậy áp lực trên người Vương Tử Quân sẽ giảm xuống hơn phân nửa.
Tuy Đường Chấn Huy có thể nhìn ra được mục đích của mình, thế nhưng lão vẫn phải tiếp nhận phần lễ vật này. Đường Chấn Huy ra tay sẽ làm cho Sầm Vật Cương cảm nhận được nguy cơ, vì vậy Sầm Vật Cương phải ném cành ô liu cho mình, cố gắng muốn áp chế xúc động hiện tại của Đường Chấn Huy.
Sao có thể áp chế được? Nếu đã lựa chọn như vậy thì căn bản không thể để cho nó bị ép xuống. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn khẽ thở dài một hơi.
Mặc Mai Trai cũng không quá lớn thế nhưng lại có hoàn cảnh trang nhã. Khi Vương Tử Quân đi lên lầu thì thấy thư ký của Đường Chấn Huy chờ sẵn, khi thấy Vương Tử Quân thì người này cũng không nói nhiều, chỉ bắt chuyện một câu, sau đó đưa Vương Tử Quân đi vào.
Trong một gian phòng thanh nhã yên tĩnh của quán trà Mặc Mai Trai, Đường Chấn Huy đang thản nhiên uống trà, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì cười nói: - Tử Quân, mời anh đến nếm thử, trà nơi đây rất ngon, đặc biệt là trà lấy từ Thập Vạn Đại Sơn là thứ không nơi đâu so sánh được.
Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Đường Chấn Huy, hắn nâng ly trà được nhân viên đưa đến rồi khẽ uống một ngụm. Hắn cảm thấy một mùi hương thơm mát nhộn nhạo trong miệng truyền xuống tận bụng.
- Trà ngon, nếu sớm biết thành phố Rừng Mật có một địa điểm tốt như thế này, dù thế nào thì tôi cũng phải đến thường xuyên hơn. Vương Tử Quân đặt ly trà xuống rồi dùng giọng cảm khái nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...