Vương Tử Quân vẫn cho rằng một người lãnh đạo tốt cũng không phải là nắm rõ chi tiết, việc gì cũng phải làm, hơn nữa làm việc quá máy móc, cách tốt nhất là tìm một người có thể phụ trách các hạng mục công tác này, như vậy là quá đủ rồi. Nhiệm vụ của lãnh đạo là gì? Đó chính là nắm chặt phương hướng là được.
Vì vậy tuy nói Vương Tử Quân là người chịu trách nhiệm chủ yếu ở phương diện xây dựng diễn đàn đầu tư lần này, thế nhưng hắn là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông, hắn cũng không có gì là vội vàng. Hắn cùng Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy ngồi trong phòng họp trò chuyện vui vẻ với nhau.
Lần này khai trương diễn đàn đầu tư trừ đám lãnh đạo tỉnh ủy bọn họ thì còn có vài vị lãnh đạo đơn vị như phòng tài chính, đám lãnh đạo đơn vị kia đã đến từ sớm, đang ngồi rất nghiêm chỉnh và thành thật ở bên cạnh, ai cũng mỉm cười nghe lãnh đạo trò chuyện.
Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy bầu không khí rất hài hòa, mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau, thực tế trong lòng bọn họ nghĩ gì thì chỉ bọn họ mới biết rõ mà thôi.
- Bí thư Vương, đã chuẩn bị xong cả rồi. Trương Tề Bảo khẽ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi lên tiếng báo cáo.
Đáng lý ra người đến báo cáo phải là Lý Bạch Vũ, thế nhưng Lý Bạch Vũ căn bản là chưa đủ cấp bậc, không dám đối mặt với các vị lãnh đạo tỉnh ủy, thế nên nài nỉ Trương Tề Bảo đi thay cho mình. Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trương Tề Bảo, sau đó hắn nói với Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy: - Bí thư Sầm, chủ tịch Đường, lúc này đã đến thời gian khai trương, nếu không thì chúng ta sang bên kia một chút.
Sầm Vật Cương là người đầu tiên đứng lên, lúc này lão cũng không uy nghiêm giống như dĩ vãng mà trên gương mặt lại tràn đầy nụ cười: - Khi tôi đến đã nói rõ ràng rồi, hôm nay nghe theo sắp xếp của anh.
Khi đám người Sầm Vật Cương đi ra khỏi phòng thì có một nhóm nhân viên tiếp tân dẫn đường đi lên phòng họp chức năng trên tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Thế. Khi đám người đi đến thang máy thì thấy vài người đi đến.
Người đi đầu thấy Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy thì vội vàng tiến lên chào hỏi: - Chào bí thư Sầm, chào chủ tịch Đường.
Đường Chấn Huy thấy người kia thì khẽ gật đầu, lú này Sầm Vật Cương lại nói: - Giám đốc Lỗ đến từ khi nào vậy?
- Tôi vừa mới đến chưa lâu. Lỗ Đỉnh Thành cẩn thận đi đến bên cạnh Sầm Vật Cương, sau đó khẽ báo cáo với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Giám đốc Lỗ anh chính là đại biểu cho các doanh nghiệp trong tỉnh Mật Đông, tập đoàn Đỉnh Duyệt các anh đã nhiều năm cho ra cống hiến với tỉnh Mật Đông, tôi hy vọng công ty của các anh không ngừng cố gắng, sau này sẽ tiếp tục cho ra nhiều cống hiến cho sự nghiệp phát triển kinh tế của tỉnh.
- Mong bí thư Sầm cứ yên tâm, tập đoàn Đỉnh Duyệt nhất định sẽ nhớ kỹ chỉ thị của ngài, sẽ cố gắng lớn nhất để cột chặt tập đoàn vào trong chiếc thuyền phát triển kinh tế của tỉnh, sẽ cùng nhau đồng tâm hiệp lực để phát triển. Lỗ Đỉnh Thành trả lời với thái độ rất kiên quyết, Sầm Vật Cương nghe thấy vậy thì không khỏi nở nụ cười tủm tỉm.
Đường Chấn Huy ở bên cạnh lại không có tư thái như vậy, một tập đoàn của anh lại có thể cùng mưu cầu phát triển với tỉnh Mật Đông sao? Đúng là không biết trời cao đất rộng. Nói toạc ra thì xí nghiệp của anh dù phát triển thế nào cũng chỉ là một con ốc vít trên con thuyền phát triển kinh tế của tỉnh, có thêm anh thì có thêm một chút tư nguyên để phát triển, thế nhưng tập đoàn của anh tuyệt đối không thể cho ra tác dụng gì lớn.
Nhóm người đi vào thang máy, Lỗ Đỉnh Thành nói lời cáo từ với Sầm Vật Cương. Lúc này Sầm Vật Cương cũng không giữ Lỗ Đỉnh Thành ở lại, lão phất tay cho Lỗ Đỉnh Thành rời đi.
- Bí thư Vương, tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi bất cứ khi nào cũng chờ đợi lời kêu gọi từ ngài. Lỗ Đỉnh Thành bắt tay với Đường Chấn Huy rồi duỗi hai tay ra cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Hy vọng tập đoàn Đỉnh Duyệt có thể khai thác tư tưởng, cho ra nhiều cống hiến với sự phát triển của tỉnh Mật Đông.
Sau khi Lỗ Đỉnh Thành rời đi thì hai mắt Vương Tử Quân lóe lên những luồng sáng nhàn nhạt. Tuy vừa rồi Lỗ Đỉnh Thành mở miệng cực kỳ ẩn giấu, giống như còn có vài phần nịnh nọt, thế nhưng thực tế thì đối phương đang thị uy với mình.
Lúc này trong phòng họp chức năng đã có không ít người, đa số là những người có liên quan đến giới công thương tỉnh Mật Đông. Những người này tụ tập lại ở cùng một chỗ, mọi người xì xào bàn tán, bầu không khí trong phòng có chút ồn ào.
- Giám đốc Lỗ, đã vài ngày không gặp ngài, lần trước ngài đã đồng ý khi nào đến thành phố Rừng Mật thì sẽ tìm tôi uống vài ly, bây giờ đã lâu rồi không thấy ngài đến, có phải đã quên mất người anh em này rồi không? Một người đàn ông đầu trọc thấy Lỗ Đỉnh Thành thì tiến lên chào đón.
Lỗ Đỉnh Thành cũng cười cười với vẻ nhiệt tình của người đàn ông kia, hắn kéo tay của đối phương rồi nói: - Anh này đúng là, tôi cũng muốn uống rượu với anh, thế nhưng thật sự là quá bận, tối nay tôi sẽ bổ sung.
Khi hai người này trò chuyện với nhau thì có không ít người đi đến, trong đó khoa trương nhất chính là Lăng Phỉ Yến. Nàng kéo bàn tay của Lỗ Đỉnh Thành, khẽ nói vài câu chuyện cười, bộ dạng cực kỳ thân cận.
Chân Thiên Ích đứng bên cạnh Lăng Phỉ Yến, lúc này hắn cực kỳ chán ghét Lăng Phỉ Yến, vì trong mắt người ngoài thì Lăng Phỉ Yến là vợ hắn, thế nhưng bây giờ vợ hắn lại đứng cầm lấy tay một người đàn ông khác. Hơn nữa vừa rồi cánh tay của Lỗ Đỉnh Thành còn cọ cọ lên bộ ngực như hai quả dưa hấu của Lăng Phỉ Yến.
Điều này càng làm cho Chân Thiên Ích cảm thấy không thoải mái, hắn thậm chí còn cảm thấy có nhiều người nhìn về phía mình, ánh mắt của bọn họ không có vài phần thiện cảm, còn có vài phần trào phúng.
Đúng lúc này mọi người chợt yên lặng, từng luồng ánh mắt nhìn về phía đài chủ tịch. Sầm Vật Cương, Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân đã lẳng lặng ngồi lên bên trên đài chủ tịch, còn người phụ trách chủ trì hội nghị hôm nay chính là phó thư ký trưởng Trương Tề Bảo.
Trương Tề Bảo đã chủ trì rất nhiều hội nghị thế nhưng lúc này lại kích động không thôi. Dù sao thì quy cách của hội nghị hôm nay là khá cao, các vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy đều có mặt, những hội nghị như thế này xưa nay đều là do các thư ký trưởng tự mình chủ trì.
Phương Anh Hồ lần này khiêm nhường ném cơ hội cho Trương Tề Bảo, điêu này làm cho hắn kinh ngạc, đồng thời cũng có chút vui mừng.
- Thưa các vị lãnh đạo, các vị khách quý, hôm nay tỉnh Mật Đông chúng tôi... Giọng nói hùng hậu của Trương Tề Bảo liên tục vang lên và vang vọng khắp phòng, khi hắn lên tiếng thì sự kiện khánh thành diễn đàn đầu tư đã được bắt đầu.
Lỗ Đỉnh Thành ngồi bên cạnh Lăng Phỉ Yến, hắn ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh, bộ dạng rất chăm chú. Thế nhưng Lăng Phỉ Yến ở bên cạnh lại hỏi hắn: - Công ty Quả Mậu sẽ đầu tư vào sao?
- Ừ. Lỗ Đỉnh Thành khẽ gật đầu, ánh mắt rơi lên người Chân Thiên Ích, sau đó khẽ gật đầu với Chân Thiên Ích đang giả vờ chú ý lắng nghe, cuối cùng hắn ném ánh mắt của mình lên đài chủ tịch.
Chân Thiên Ích biết khá nhiều về sự kiện hôm nay, lúc này hắn nghe được câu trả lời khẳng định của Lỗ Đỉnh Thành thì gương mặt rất vui vẻ. Khi hắn quay đầu thì thấy người đại biểu cho công ty Quả Mậu đã đứng lên.
- Lúc này mời bí thư Vương lên đọc văn kiện. Trương Tề Bảo nói ra những lời này thì là người đầu tiên vỗ tay.
Vương Tử Quân nói không nhanh không chậm, hắn ngồi trên đài chủ tịch phát biểu với giọng điệu bình thản. Hắn nói về mục đích thành lập diễn đàn đầu tư với gương mặt bình tĩnh, căn bản là hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Chân Thiên Ích nhìn người đàn ông chức vị cao vời chói lọi làm cho mình cảm thấy hỗ thẹn kia, trong lòng hắn sinh ra những hương vị khác thường. Dựa vào cái gì với bản lĩnh của một người như mình mà chỉ là đồ chơi của một người phụ nữ? Vương Tử Quân kia có đức gì mà có thể tiến lên vị trí làm cho người người phải ngước mắt nhìn như vậy?
- Hừ, đừng nhìn vào tình cảnh hôm nay mà vui mừng quá sớm, sau đó mới biết thế nào là khóc không ra nước mắt. Chân Thiên Ích dùng giọng oán hận mắng một câu, sau đó lắng nghe lời phát biểu của Vương Tử Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...