Bí Thư Trùng Sinh

Triệu Hiểu Bạch dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chân Thiên Ích, Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, mặc kệ người kia thích nói sao thì nói, còn Tiểu Lý lại trực tiếp khởi động xe chạy đi. Chân Thiên Ích nhìn chiếc xe Audi màu đen mà nở nụ cười khinh thường, nhưng khi hắn chuẩn bị xoay người thì nhìn thấy rõ biển số của chiếc Audi kia.

Biển số xe chỉ có vài con số nhỏ, thế nhưng những con số nhỏ kia lại làm cho gương mặt của Chân Thiên Ích trở nên trắng bệch, hắn biết rõ chiếc xe kia đại biểu cho quyền lợi thế nào.

"Có chút quen mặt, đó là Vương Tử Quân!" Chân Thiên Ích chợt nghĩ đến vị lãnh đạo tỉnh ủy trẻ tuổi mà mình cực kỳ ghen ghét vừa mới đến nhận công tác ở Mật Đông, thì ra hắn là Vương Tử Quân.

Chân Thiên Ích nghĩ đến những gì mình nói với Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy hỗ thẹn, giống như mình chỉ là một tên nhà giàu mới nổi vậy. Lúc này hắn hiểu vì sao Vương Tử Quân căn bản không thèm lên tiếng với mình, đối phương không phải không tình nguyện, chỉ là khinh thường phản ứng của mình.

- Anh đi đâu vậy? Điện thoại chợt vang lên, bên trong vang lên giọng nói ra lệnh của một người phụ nữ.

Chân Thiên Ích căn bản đã có thói quen phục tùng người phụ nữ kia, hắn có chút sững sốt, sau đó lên tiếng: - Tôi đang quay về, sẽ đến ngay.


- Mau lên, trong nhà có khách quan trọng. Người phụ nữ nói rồi cúp điện thoại.

Chân Thiên Ích mặc dù không hài lòng với thái độ của người phụ nữ kia, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng chạy về nhà theo đúng yêu cầu của nàng. Khi cánh cửa căn biệt thự bên bờ sông được mở ra, hắn nhanh chóng chạy xe vào bên trong.

- Tiên sinh, giám đốc nói anh nhanh chóng đến phòng khách. Quản gia chạy đến khẽ nói với Chân Thiên Ích.

Chân Thiên Ích không có chút hảo cảm với người đàn ông hói đầu như thế này, mặc dù lúc nào đối phương cũng tỏ ra tôn trọng hắn, thế nhưng hắn biết rõ ánh mắt của đối phương có mang theo vài phần khinh thường. Thật ra cảm giác khinh thường này giống như hắn đang ăn bám một người nào đó vậy.

Chân Thiên Ích còn chưa đi vào trong phòng thì đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ, tiếng cười là của một người phụ nữ, khi âm thanh này vang lên thì chợt nghe người phụ nữ kia nói: - Giám đốc Lỗ, anh vất vả lắm mới đến chỗ tôi một chuyến, cũng không thể nói đi là đi ngay được, nếu không người ta sẽ mắng tôi không chú ý đãi khách.

Chân Thiên Ích nghe được ba chữ giám đốc Lỗ thì biết người đến là ai, hắn nhanh chóng đẩy cửa đi vào, sau đó thấy Lỗ Đỉnh Thành của tập đoàn Đỉnh Duyệt đang cười tủm tỉm ngồi trên ghế sa lông.

Nhưng người đầu tiên bắt chuyện với Chân Thiên Ích cũng không phải là Lỗ Đỉnh Thành, là một người phụ nữ ngồi đối diện với Lỗ Đỉnh Thành. Người phụ nữ này nhìn qua hơn năm mươi tuổi, cơ thể to khỏe, nhìn qua càng có vài phần dũng mãnh hơn cả Lỗ Đỉnh Thành. Khi vừa thấy Chân Thiên Ích đi vào cửa thì đã vung bàn tay như củ cải lên nói: - Sao anh về muộn như vậy? Đã làm cho giám đốc Lỗ chờ lâu rồi đấy, lát nữa anh uống với giám đốc Lỗ vài ly cho vui.

Chân Thiên Ích nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của người phụ nữ kia mà không khỏi có hơi run rẩy, hắn cảm thán thế giới này kẻ có tiền thường là cóc muốn ăn thịt thiên nga. Đối với người phụ nữ kia thì hắn rõ ràng là con thiên nga như vậy. Hắn vừa sầu não vừa đi đến bên cạnh Lỗ Đỉnh Thành rồi cười nói: - Chào giám đốc Lỗ, vừa rồi tôi có chút chuyện, đã lâu không gặp ngài, còn có chuyện cần thỉnh giáo ngài một chút.

- Ha ha ha, giáo sư Chân, nói ra phải là tôi thỉnh giáo anh, nhưng hôm nay tôi thật sự không có thời gian, tôi đã hẹn với người ta, căn bản không thể không đi được. Lỗ Đỉnh Thành bắt tay với Chân Thiên Ích, sau đó hắn đứng lên nói: - Thời gian của lãnh đạo rất bận rộn, tôi cũng không thể để cho lãnh đạo chờ được.


Sau khi tiễn chân Lỗ Đỉnh Thành thì Chân Thiên Ích quay về phòng khách, nhưng khi hắn vừa định xoay người, người phụ nữ đang đứng chung chợt ôm lấy hắn. Lúc này cơ thể cả trăm cân như đặt cả lên người hắn, bộ ngực như hai quả dưa hấu cọ lên cánh tay hắn.

- Lỗ Đỉnh Thành đến làm gì? Tuy đã biết rõ đáp án nhưng vì Chân Thiên Ích cảm thấy rất không thoải mái với cơ thể đang dựa lên người mình, thế nên hắn phải nói ra vấn đề làm cho người phụ nữ bên cạnh phân tâm.

- Còn vì chuyện gì nữa? Vẫn là chuyện kia mà thôi. Người phụ nữ nói rồi đưa môi về phía hắn, sức nặng toàn thân dựa vào người Chân Thiên Ích, làm cho từng khớp xương trên người hắn vang lên kẽo kẹt. Hắn cố gắng chịu đựng, thế nhưng người phụ nữ này có thói quen hôn người như gặm xương, khốn nổi cái miệng rộng kia lại không được thơm tho, thế cho nên không khỏi làm cho hắn run lẩy bẩy.

Ngoài sân khách sạn Thịnh Thế có rất nhiều biểu ngữ, bên không trung còn có nhiều quả bóng rực rỡ đầy sắc màu với những lời chúc mừng, một dàn nhạc chuyên nghiệp liên tục đánh lên những bài hát vui vẻ ngoài cửa.

- Có vấn đề gì về âm thanh sao? Vì sao âm sắc không được tốt như vậy? Mau lên, tranh thủ thời gian làm cho tốt. Tôi nhắc nhở mọi người một câu, lần này người đến tham gia nghi thức chủ yếu là lãnh đạo tỉnh, nếu ai để xảy ra vấn đề thì đừng trách tôi nặng tay. Trần Hiểu Minh bị gọi đến tạm thời hỗ trợ đang lớn tiếng khiển trách tổ nhân viên công tác đang ra sức chuẩn bị cho hội nghị.

Tên thanh niên phụ trách công tác âm thanh không quên ném cho Trần Hiểu Minh một điếu thuốc: - Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ cực kỳ cẩn thận. Có câu nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời, nếu vào thời điểm này mà tôi không làm tốt công tác của mình, sau này sao có thể nhìn mặt ngài được?

- Ha ha ha, vẫn là cậu làm việc rất đáng tín nhiệm. Tôi nói cho cậu biết, vấn đề hôm nay khác với trước kia, có nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đến tham gia, nếu như có vấn đề thì cũng không phải chỉ mình cậu bị mắng. Trần Hiểu Minh vừa châm thuốc vừa lớn tiếng nói: - Nó giống như lễ khánh thành một công ty, nếu mà làm không tốt thì sau này ảnh hưởng rất lớn.


Khi Trần Hiểu Minh còn đang định lên tiếng với đám nhân viên bên cạnh, lúc này thấy Lý Bạch Vũ đi từ xa đến. Trước đó hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu về Lý Bạch Vũ, vì sao một người thông minh tuyệt đỉnh và có tài lại hiểu rõ về kinh tế như Lý Bạch Vũ mà không thể nào tiến lên được? Cũng may bây giờ mây gió đổi chiều, trước đó ngột ngạt bây giờ xem như đến bờ hạnh phúc. Sau này Lý Bạch Vũ sẽ là người phụ trách diễn đàn đầu tư, hơn nữa còn là người phụ trách công tác cho bí thư Vương. Thế cho nên Trần Hiểu Minh cực kỳ có tâm tư nịnh bợ một nhân vật chính như Lý Bạch Vũ.

Trần Hiểu Minh muốn đặt tất cả tâm tư vào diễn đàn đầu tư thì cũng phải quan tâm đến thái độ của Lý Bạch Vũ, vì vậy bản thân hắn cực kỳ muốn nối gần quan hệ với Lý Bạch Vũ.

- Anh Lý, đã chuẩn bị rất tốt, ngài đã dùng cơm chưa? Nhà hàng số hai làm bữa sáng rất ngon, tôi lấy cho ngài một phần nhé?

Lý Bạch Vũ lau mồ hôi trán rồi cười nói: - Không có gì, tôi không đói bụng. Tiểu Trần, cần phải đảm bảo tất cả công tác đều phải cẩn thận, nếu không sẽ là cực kỳ mất mặt.

- Ngài yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề. Trần Hiểu Minh vỗ ngực dùng giọng đảm bảo nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui