Bí Thư Trùng Sinh

Đừng xem thường Nhâm Điền Cường còn trẻ tuổi, thế nhưng tiếng cười kia làm hắn dừng bước, vì nó căn bản là quá quen thuộc. Bộ trưởng Hứa là người đứng đầu đơn vị, là thượng cấp của hắn, hắn căn bản biết rõ về bộ trưởng Hứa như trong lòng bàn tay. Bộ trưởng Hứa là người nói năng cực kỳ thận trọng, ai có thể là người làm cho lãnh đạo của mình cười thoải mái như thế? Xem ra người trong phòng làm việc của bộ trưởng Hứa không phải là bình thường. Thế nhưng người kia là ai? Vấn đề này làm cho Nhâm Điền Cường nghĩ mà cảm thấy có chút khó hiểu.

Lát nữa để cho Tiểu Lý đi qua hỏi xem là ai ở trong phòng của lãnh đạo. Sau khi hạ quyết tâm thì Nhâm Điền Cường đang định cất bước đi qua, đúng lúc này cửa phòng làm việc của bộ trưởng Hứa chợt mở ra, cơ thể cao lớn của bộ trưởng Hứa chợt xuất hiện bên ngoài.

Khi thấy bộ trưởng Hứa đi ra thì Nhâm Điền Cường chuẩn bị tiến lên nghênh đón, chợt thấy Vương Tử Quân đi ra theo sau. Hắn nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Tử Quân, hắn cảm thấy trong lòng có vài phần bộp chộp.

Nhâm Điền Cường không thể không bội phục tâm cơ của Vương Tử Quân, đừng quá chú trọng vào cái tên của người này, vì một khi người ta mở tâm cơ sẽ làm cho bất kỳ kẻ nào cũng không dám khinh thường. Nhâm Điền Cường cảm thấy mình ghét người kia nhất chính là nụ cười luôn đọng trên mặt, nụ cười kia tuy sáng lạn thế nhưng lại có vài phần u ám, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến câu "miệng nam mô bụng một bồ dao găm". Nhưng như vậy thì cũng tốt, như vậy sẽ làm cho mình lúc nào cũng phải tỉnh táo, luôn phải cẩn thận với đối phương.

Nhâm Điền Cường sở dĩ đề cao Vương Tử Quân chính là vì đã ép cho một người có tương lai như Nguyễn Chấn Nhạc phải ngã ngựa ở Chiết Giang. Nguyễn Chấn Nhạc nguyên bản đã có có sắp xếp sẵn, thế nhưng Vương Tử Quân có thể lợi dụng lúc Nguyễn Chấn Nhạc còn chưa ổn định cơ sở để ra tay, làm cho Nguyễn Chấn Nhạc phải tốn thêm vài năm phấn đấu.

Mặc dù điều này cũng không thể nói giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc có cạnh tranh với nhau, nhưng Vương Tử Quân lại có thể tìm được chiến thắng cuối cùng, ít nhất cũng làm cho Nguyễn Chấn Nhạc biết được muốn đến được bến bờ mơ ước thì khó khăn đến nhường nào. Tin tưởng sau khi trải qua một kinh nghiệm đáng nhớ như vậy thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ không bao giờ quên được thủ đoạn của Vương Tử Quân.


Khi đó trong quan trường có nhiều lời đồn đãi, mọi người còn có chút phân vân, thế nhưng kết luận lại là trăm sông đổ về một biển, ai cũng nhất trí một điều: Đừng xem thường người kia còn trẻ, thế nhưng đó lại là một người mà trí thông minh căn bản không phải kẻ bình thường có thể so sánh được.

- Bí thư Tử Quân, sau này công tác có gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng, chỉ cần tôi có thể cung cấp cho anh điều kiện tiện lợi nào, tôi đảm bảo sẽ xuất toàn lực, sẽ không làm cho anh thất vọng. Bộ trưởng Hứa cũng không nhìn thấy Nhâm Điền Cường, hắn dùng sức bắt tay Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng điệu với ngôn từ đảm bảo nói.

Vương Tử Quân lúc này đã thấy Nhâm Điền Cường, hắn vừa bắt tay bộ trưởng Hứa vừa nói: - Cảm ơn bộ trưởng Hứa đã giúp đỡ cho công tác của tỉnh Mật Đông chúng tôi, tôi nhất định sẽ báo cáo sự giúp đỡ to lớn của ngài với bí thư Sầm, sẽ yêu cầu anh ấy đại diện tỉnh Mật Đông cảm tạ ngài.

Khi hai người trò chuyện với nhau thì Nhâm Điền Cường đã đi đến bên cạnh, lúc này hắn không mở miệng cũng không được. Vì vậy hắn cười chào hỏi bộ trưởng Hứa: - Bộ trưởng Hứa, bí thư Vương.

- Chào thứ trưởng Nhâm. Vương Tử Quân bắt chuyện với Nhâm Điền Cường, sau đó cười nói: - Bộ trưởng Hứa, tôi phải cho ra lời đề nghị với ngài, thứ trưởng Nhâm là người có năng lực công tác rất mạnh, xử lý công tác cực kỳ đúng chỗ, đây là sự thật mà người nào cũng biết. Thế nhưng ngài cũng đừng nên thấy ai làm việc tốt thì cứ mãi giao trọng trách cho thở không nổi để rồi sinh ra thưởng phạt không đều, các lão lãnh đạo có nói làm việc cần phải kết hợp nghỉ ngơi.

Bộ trưởng Hứa khẽ mỉm cười, sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì cười lên ha hả.

Vương Tử Quân nói thêm vài câu khách khí thì chuẩn bị đưa Tề Quốc Giáp rời đi. Lúc này bộ trưởng Hứa nói: - Tử Quân, anh đến thủ đô một chuyến cũng không dễ dàng gì, nên cho ra nhiều thời gian ở bên cạnh lão thủ trưởng, còn chuyện công tác thì cứ giao cho Giáp Quốc liên lạc với Điền Cường, hai người bọn họ cho ra phương án rồi sẽ đưa cho anh nhìn qua.

Vương Tử Quân đi, Nhâm Điền Cường nhìn chiếc xe biến mất trong làn mưa bụi, thế là không khỏi cảm thấy trong lòng mát lạnh.

- Thứ trưởng Điền Cường, chúng ta cũng cần chú tâm đến công tác của địa phương mới được. Bộ trưởng Hứa vỗ vỗ lên vai của Nhâm Điền Cường rồi quay người đi vào trong phòng.


Vương Tử Quân nằm trong căn hộ của mình ở khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy mà tâm tư bay đến thủ đô. Tuy bệnh tình của Mạc lão gia tử bây giờ đã ổn định, thế nhưng theo lời của bác sĩ thì căn bản không có ai dám buông lỏng.

Mặc dù Vương Tử Quân rất muốn ở lại thủ đô thêm vài ngày với Mạc lão gia tử, thế nhưng lại bị Mạc lão gia tử đuổi về. Ông cụ nói anh đang công tác ở Mật Đông, anh cứ ở mãi trong nhà tôi làm gì? Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lúc tỉnh lúc mê của Mạc lão gia tử, thế là bất đắc dĩ phải quay về.

Vương Tử Quân ở thủ đô cũng không gặp lại Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng nghe không ít người nói về người này. Hiện tại Nguyễn Chấn Nhạc đã tìm được sân khấu của mình bên cạnh lãnh đạo thứ ba trung ương.

Vương Tử Quân căn bản tiếp nạp sự phát triển của Nguyễn Chấn Nhạc tràn đầy thiện chí, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ Nguyễn Chấn Nhạc có khúc mắc với mình, thế nên đối phương sao có thể rộng lượng cho được?

Gặp lại mỉm cười xóa đi cừu oán chỉ là một câu nói mà thôi, cho dù là gương vỡ lại lành thì cũng có vết rách, hơn nữa hai người đều có danh tiếng khá lớn, cùng chung mục tiêu, chuyện trở thành bạn là khó thể nào.

Lên đỉnh cao thường khá cô quạnh, thế nhưng vị trí đỉnh cao chỉ có một người đứng mà thôi.


Quan trường giống như một tổ ong, anh bắt buộc phải trổ hết tài năng, phải làm sao cho mình trở thành ong chúa, chỉ như vậy anh mới có thể bao quát chúng sinh, khống chế được tất cả.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí bình tĩnh trong phòng. Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói cực kỳ hưng phấn của Tề Quốc Giáp: - Bí thư Vương, đã có quy hoạch rồi, chuẩn bị xây dựng một đường quốc lộ đi qua tỉnh Mật Đông chúng ta.

Vương Tử Quân biết được tin tức này còn sớm hơn cả Tề Quốc Giáp, thế nhưng hắn cũng không nói cho Tề Quốc Giáp. Lúc này hắn nghe thấy Tề Quốc Giáp báo cáo thì cười nói: - Quốc Giáp, anh đã làm được một chuyện tốt cho tỉnh Mật Đông, ngày mai tôi nhất định sẽ nói rõ công lao của sở giao thông công chánh các anh cho tỉnh ủy.

- Ôi, bí thư Vương, chuyện này do chính tay ngài thúc đẩy, nếu nói ra thì công lao là của ngài, sở giao thông công chánh chúng tôi cũng không muốn mua danh chuộc tiếng. Tề Quốc Giáp biết rõ chuyện này có kết quả như vậy căn bản không thể nào bỏ qua tác dụng của Vương Tử Quân.

- Được rồi, chuyện thế nào thì tôi biết rõ, anh cứ yên tâm công tác, chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Vương Tử Quân dùng giọng chân thật đáng tin nói: - Anh tranh thủ ở lại thủ đô thêm vài ngày, cố gắng làm sao cho khởi công trong thời gian sớm nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui