Khi Vi Yến Qui đang nghĩ về vị chủ nhiệm Nguyễn kia, lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra, một người đàn ông nhìn qua giống như mới hơn ba mươi tuổi đi vào phòng. Người này vừa vào thì đã cười nói: - Chào các vị, tôi đến muộn, thật sự cảm thấy có lỗi.
Khi thấy người đàn ông này đi đến thì Cố Tắc Viêm và Nhâm Điền Cường đều đứng lên, Nhâm Điền Cường càng dùng giọng nhiệt tìn nói: - Anh Nguyễn, vừa rồi tôi và Cố Tắc Viêm vừa nhắc đến anh, không ngờ nhắc người thì người đến.
Vi Yến Qui nhìn ba người Cố Tắc Viêm, hắn biết rõ trong số đám người ở nơi đây thì chỉ có mình là người ngoài, mà ý nghĩ làm người ngoài của hắn cũng không được duy trì quá lâu. Cố Tắc Viêm hàn huyên hai câu rồi giới thiệu Vi Yến Qui: - Bí thư Vi, vị này chính là chủ nhiệm Nguyễn Chấn Nhạc, bây giờ đang công tác ở bên cạnh lãnh đạo...
Vi Yến Qui nghe được cái tên Nguyễn Chấn Nhạc thì căn bản đã có đầy đủ các mối liên hệ, hắn tuy là người quyền cao chức trọng nhưng vẫn muốn làm tốt quan hệ với Nguyễn Chấn Nhạc. Thế là hắn cười tủm tỉm vươn tay ra nói: - Chủ nhiệm Nguyễn, tôi đây căn bản đã ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu.
Vi Yến Qui nói những lời này cũng không phải là khách khí, hắn thật sự nhớ rõ cái tên Nguyễn Chấn Nhạc, nhưng hắn ghi nhớ cái tên của người này cũng là vì có nghiên cứu qua sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân.
Nguyễn Chấn Nhạc là một cán bộ trẻ được nhiều lãnh đạo tán thưởng thế nhưng đến tỉnh Sơn Nam công tác thì lại bị Vương Tử Quân hạ gục. Thế cho nên bây giờ Vương Tử Quân đan tiến quân lên vị trí chính bộ mà bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc vẫn còn ở lại trên vị trí cấp sở.
Nói là Nguyễn Chấn Nhạc phí thời gian thì cũng không đúng, vì với vị trí của Nguyễn Chấn Nhạc vào lúc này, chỉ cần tiến lên một bước sẽ là trời cao rộng mở, hơn nữa vị trí hiện tại được nhiều người cảm thấy cực kỳ quan trọng.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc bắt tay với Vi Yến Qui, Cố Tắc Viêm cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh dọn thức ăn lên. Món ăn rất tinh xảo, phối hợp với âm nhạc nhẹ nhàng càng làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang dùng cơm bên một làng chài.
Nhâm Điền Cường ngồi ở vị trí chủ vị thế nhưng lại nhiều lần chủ động mời rượu Nguyễn Chấn Nhạc, nhìn từ điểm này thì Vi Yến Qui cảm thấy Nhâm Điền Cường đang muốn làm tốt công tác liên hệ với Nguyễn Chấn Nhạc. Vi Yến Qui cũng không có gì không thoải mái với điều này, ngược lại hắn cũng tìm cơ hội để cụng ly với Nguyễn Chấn Nhạc.
- Anh Chấn Nhạc, anh ở bên cạnh lãnh đạo hai năm nữa thì đi xuống sẽ mạnh hơn tôi bây giờ rất nhiều. Cố Tắc Viêm đặt ly rượu xuống rồi nói với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói: - Chủ tịch Cố, tôi nào có thể so sánh với anh, sau này kính mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
- Ha ha ha, anh quá khách khí rồi, sau này anh bay xa vạn dặm thì quá tốt. Người giống như tôi chỉ có thể phí hoài thời gian ở vị trí hiện tại mà thôi, cũng không muốn nghĩ đến những chuyện khác. Cố Tắc Viêm thở dài, giọng nói có vài phần trầm thấp.
Nếu như không phải vừa rồi mọi người trò chuyện với nhau, Vi Yến Qui sẽ cho rằng những lời này của Cố Tắc Viêm là thật, thế nhưng bây giờ thì có thật không? Hắn trên cơ bản đã đoán được Cố Tắc Viêm có ý nghĩ và mục đích gì, thế nhưng những chuyện như vậy chính hắn cũng mong muốn nó thành công.
Nhưng đáng tiếc là Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nói lời nào, chỉ nâng ly rượu lên cùng cụng ly với Nhâm Điền Cường.
Sau đó Nguyễn Chấn Nhạc hỏi tình hình sức khỏe của bố Nhâm Điền Cường có phải đã chuyển biến tốt đẹp rồi không, nếu như không thì hắn có quen biết nhiều chuyên gia có tay nghề rất cao.
Nhâm Điền Cường căn bản tỏ ra rất vui mừng với câu thăm hỏi ân cần của Nguyễn Chấn Nhạc, hai người cùng cười nói ha hả, thế là bầu không khí trong phòng cực kỳ sinh động.
Vi Yến Qui nhìn qua hai mắt Cố Tắc Viêm, hắn cảm thấy Cố Tắc Viêm rất bình tĩnh, giống như cũng không bức bối vì mình không gia nhập vào câu chuyện của hai người Nguyễn Chấn Nhạc. Sau khi uống xong một chai rượu thì Nguyễn Chấn Nhạc chợt nói: - Hôm nay tôi đi theo lãnh đạo đi kiểm tra công tác, căn bản có cảm xúc với những câu nói của lãnh đạo. Khi đó lãnh đạo nói cơ hội luôn có cho mọi người, hơn nữa khi sử dụng cán bộ thì cũng không nên cứ theo khuôn khổ quy củ, nếu cứ để cho một người có năng lực ngồi mãi trên một vị trí, như vậy không phải là làm không tốt công tác nhân sự sao? Dù thế nào cũng phải nắm bắt thật chặt mới được.
Ánh mắt đám người Vi Yến Qui và Cố Tắc Viêm chợt ngưng tụ lại với nhau, bọn họ đều thấy được niềm vui trong ánh mắt của đối phương. Nhưng ngay sau đó hai người bọn họ đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.
- Thứ trưởng Nhâm, anh cũng biết đến tình huống trong tỉnh chúng tôi rồi đấy, hai ngày nữa bí thư Vương sẽ đến chào hỏi các anh, kính mong anh hỗ trợ nhiều hơn. Cố Tắc Viêm nâng ly lên nở nụ cười sáng lạn với Nhâm Điền Cường.
- Điều này là đương nhiên rồi. Nhâm Điền Cường nhìn thoáng qua Nguyễn Chấn Nhạc rồi nâng ly lên cười nói.
Vi Yến Qui nhìn đám người kia nâng ly lên với nhau, hắn biết mình không muốn leo lên con thuyền kia, thế nhưng đó cũng không phải là hắn không muốn lên mà được, hắn cần phải đi lên. Thế là hắn cầm ly rượu lên nói với Nguyễn Chấn Nhạc: - Chủ nhiệm Nguyễn, tôi mời anh một ly.
...
- Bí thư Vương, lúc này chúng ta chờ một chút, vừa rồi tôi có hỏi thư ký Lý, anh ấy nói thứ trưởng Nhâm vừa mới nhận được thông báo, cần phải tham gia một hội nghị. Tề Quốc Giáp dùng ánh mắt không yên nhìn Vương Tử Quân đang ngồi trên ghế sa lông, hắn khẽ nói.
Cũng khó trách Tề Quốc Giáp bây giờ tỏ ra không yên, vì hai bên đã hẹn với nhau, thế nhưng không ngờ bây giờ lại đổi quẻ, Nhâm Điền Cường căn bản không đón tiếp, điều này làm cho người ta căn bản không có biện pháp nào khác. Vì sắp xếp tốt lần gặp mặt này mà Tề Quốc Giáp đã mất không ít tâm tư, hắn muốn tranh thủ hạng mục cho tỉnh Mật Đông, càng muốn biểu hiện năng lực của mình trước mặt bí thư Vương vừa mới đến.
Nhưng khi Tề Quốc Giáp cảm thấy cơ hội của mình đã đến tay, hắn lại không ngờ gặp phải tình huống này. Điều này không phải làm cho bí thư Vương cảm thấy mình không có năng lực sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút sợ hãi của Tề Quốc Giáp, hắn cười nói: - Giám đốc Quốc Giáp, sự kiện đột nhiên này cũng không ai đoán trước được. Anh liên hệ với thư ký Lý, để xem hôm nay chúng ta có thể được gặp mặt thứ trưởng Lý hay không.
Tề Quốc Giáp đi ra ngoài liên hệ, Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Hắn cũng không muốn liên quan đến phương diện chạy tài chính này, thế nhưng tối qua Đường Chấn Huy gọi điện thoại đến, nói là trong tỉnh có chuyện liên quan đến an toàn sản xuất, chủ tịch Tô là người phụ trách chủ yếu, cần phải có mặt để đốc tra, thế nên yêu cầu Vương Tử Quân ở thủ đô bỏ thêm chút tâm sức cho phương diện chạy hạng mục lần này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...