Lúc này tình hình sức khỏe của Mạc lão gia tử chuyển biến xấu, những ưu thế của hắn khi làm cháu rể của Mạc gia sẽ rất mỏng manh, thậm chí có thể là biến mất không còn gì. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, còn người thì còn nhân tình, người mất thì tất cả tiêu tán.
Bây giờ đang vào mùa xuân, Mạc lão gia tử đáng lý ra phải không có vấn đề gì. Vương Tử Quân vừa an ủi mình vừa đưa tay xoa chân, hắn cảm thấy chân mình có hơi tê. Sau khi hoạt động chân một lát thì hắn chợt nghĩ đến bộ dạng chống trượng đi tập tễnh của Mạc lão gia tử.
- Bảy mươi ba, tám mươi bốn, Diêm Vương không gọi mình đi. Một câu tục ngữ của tỉnh Chiết Giang chợt hiện lên trong đầu Vương Tử Quân.
Khi đi ra khỏi sân bay thì điện thoại của Triệu Hiểu Bạch đã vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là chủ tịch Trương Hữu Trí của khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô gọi đến. Sau khi xác định tin tức hôm nay bí thư Vương đến thủ đô, Trương Hữu Trí nhanh chóng gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch.
Trương Hữu Trí có thể trở thành chủ nhiệm khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô, hắn căn bản là người cực kỳ khôn khéo. Thậm chí có người nói khi chủ tịch Đường vừa mới đến nhận chức thì căn bản không hài lòng với công tác của khu thường trú ở thủ đô, định thay thế Trương Hữu Trí. Thế nhưng sau này không hiểu vì nguyên nhân gì mà hắn lại trở thành tâm phúc của chủ tịch Đường.
Trương Hữu Trí nói chuyện điện thoại rất khách khí. Sau khi xác định hành trình của Vương Tử Quân thì yêu cầu Triệu Hiểu Bạch quan tâm một chút, sau đó nếu hắn về Mật Đông sẽ liên hệ uống vài ly.
Triệu Hiểu Bạch căn bản không hiểu rõ hai chữ "liên hệ" phát ra khỏi miệng Trương Hữu Trí là có ý gì, hắn chỉ cười vài tiếng, cũng không quá quan tâm đến điều này.
Triệu Hiểu Bạch thấy Trương Hữu Trí gọi điện thoại đến, hắn có chút do dự, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, chủ nhiệm Trương của khu thường trú tỉnh Mật Đông gọi điện thoại đến.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng do dự của Triệu Hiểu Bạch, hắn muốn thử nghiệm một chút, thế là cũng không nói gì, chỉ chắp tay sau đít đi về phía trước.
Trong khoảng thời gian này Triệu Hiểu Bạch đã tiến bộ không ít, hắn không tin bí thư Vương không nghe thấy những lời vừa rồi của mình, bộ dạng của bí thư Vương vào lúc này có lẽ là không quan tâm đến những lời mình vừa báo cáo vừa rồi.
"Có nghe điện thoại hay không?" Triệu Hiểu Bạch do dự giây lát rồi nhận điện thoại, bên trong truyền đến tiếng cười của Trương Hữu Trí: - Cậu Hiểu Bạch, cậu có cùng lãnh đạo đi ra sân bay không, tôi đang đứng ngoài cổng.
- Thư ký trưởng Trương, ngài chờ một chút, tôi và bí thư Vương sắp đi ra rồi. Tuy Triệu Hiểu Bạch đã có sự chuẩn bị sẵn, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy miệng lưỡi của mình không được nhanh nhạy cho lắm.
Vương Tử Quân luôn quan sát động tác của Triệu Hiểu Bạch, lúc này nhìn đối phương xử lý sự việc gọn gàng, thế là không khỏi nở nụ cười. Hắn đã quyết định giữ Triệu Hiểu Bạch ở lại, thế cho nên muốn tận tình bồi dưỡng một phen. Còn Triệu Hiểu Bạch có thành tài hay không còn phải xem vào ngộ tính của mình.
Triệu Hiểu Bạch là người có tính cách hướng nội, khuyết điểm của hắn là làm việc theo khuôn phép, thế nhưng cũng có không ít ưu điểm. Chỉ cần bồi dưỡng tốt thì Triệu Hiểu Bạch cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu so với Du Giang Vĩ và Khương Long Cương.
Khi Vương Tử Quân thầm suy nghĩ đến phương diện tiến thêm một bước bồi dưỡng Triệu Hiểu Bạch thì đã đi đến bên ngoài, đúng lúc thấy hai người Trương Hữu Trí và Mễ Phương đang đứng chờ, trên tay Mễ Phương còn cầm theo một bó hoa tươi.
Không biết từ lúc nào thì đám người đến sân bay đón đều cầm theo hoa, giống như hoa căn bản là một sự tôn trọng với khách của mình. Vương Tử Quân cũng không thích hoa, thế nhưng hắn cũng không từ chối, hắn tiện tay nhận lấy đưa cho Trương Hữu Trí, sau đó dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài.
- Bí thư Vương, ngài có muốn đến khu thường trú nghỉ ngơi một chút không? Khi Trương Hữu Trí đi theo Vương Tử Quân ra khỏi sân bay thì khẽ xin chỉ thị của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Hiểu Bạch sẽ đến khu thường trú với các anh, còn tôi có chuyện, các anh cũng đừng quản tôi.
Trương Hữu Trí rất có ánh mắt, Vương Tử Quân cũng không nói gì, hắn tuyệt đối không hỏi mà chỉ cười nói: - Bí thư Vương, mong ngài khi nào có rảnh thì đến khu thường trú chỉ đạo kiểm tra công tác.
Trương Hữu Trí nói rồi giống như nhớ tới điều gì đó, hắn tiến lên nói: - Giám đốc Tề của sở giao thông công chánh đã chuẩn bị cùng tôi đi đón ngài, thế nhưng lại đúng thời điểm anh ấy hẹn gặp lãnh đạo thượng cấp thế cho nên không thể phân thân được. Anh ấy nhờ tôi báo với ngài một tiếng, nói là khi nào ngài có thời gian, anh ấy sẽ đến báo cáo tình huống với anh.
"Chuyện của sở giao thông?" Vương Tử Quân gật đầu một cái, lúc này mới hỏi Trương Hữu Trí: - Giám đốc Tề về thủ đô lâu chưa?
- Đã hơn một tuần rồi. Trương Hữu Trí tuy không biết Vương Tử Quân hỏi như vậy là có ý gì, thế nhưng lãnh đạo hỏi thì hắn vẫn phải trả lời.
Hơn một tuần mà làm chưa xong, xem ra chuyện này khó giải quyết. Hơn nữa trước khi mình đến thủ đô đã nhận được lời dặn dò của Sầm Vật Cương, lại để cho cả phó chủ tịch tỉnh phụ trách mảng giao thông chạy đến thủ đô. Vương Tử Quân suy nghĩ đủ nguyên nhân hậu quả, sau đó có thêm vài kết luận về sự kiện này.
Vương Tử Quân không nói lời nào thì Trương Hữu Trí cũng không dám nhiều lời. Mễ Phương và Triệu Hiểu Bạch đi theo sau lưng hai người, cùng nhau đi về phĩa bãi đậu xe.
Phía bên kia có một chiếc xe Mercedes Benz mới tinh, lái xe mặc tây trang thẳng thớm, nhìn qua lại có vẻ khá bình thường. Vương Tử Quân nhìn lướt qua chiếc Mercedes Benz, chợt thấy phía trước nó còn có hai chiếc Audi.
Một đoàn xe nhỏ, Trương Hữu Trí thật sự là có đủ tâm tư. Tuy Vương Tử Quân không quá đả kích những người thích làm rềnh rang, thế nhưng nếu quá phô trương thì cũng thật sự không thích.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua chiếc Mercedes Benz, hắn cũng không lên xe, chỉ đi đến chiếc Audi bên cạnh nói: - Các anh cũng có không ít việc bận rộn, cũng đừng quản chuyện của tôi, tôi xử lý hết chuyện của mình sẽ liên lạc với các anh.
Trương Hữu Trí thấy Vương Tử Quân muốn bước lên chiếc Audi thì định cản lại, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không cho đối phương cơ hội này. Hắn trực tiếp leo lên xe, lái xe chợt sững sờ, thế nhưng sau khi Trương Hữu Trí đưa mắt nhìn đến thì hắn căn bản không dám nói gì.
Xe Audi chậm rãi rời đi, Mễ Phương trừng mắt với Trương Hữu Trí, hai hàng chân my của nàng nhìn rất đẹp, thế nhưng hắn không dám cho ra quyết tâm với ý nghĩ về nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...