Vương Tử Quân nói khá thẳng thắn chân thành làm cho Kim Chính Thiện nở nụ cười thoải mái. Hắn biết rõ Vương Tử Quân cũng không phải vì lý do như vậy mà từ chối, thế nhưng hắn vẫn kiên trì: - Bí thư Vương, lúc này ngài không thể qua thế nhưng nhà vẫn có thể để trống, sau này khi nào ngài muốn đến Yên Hồ thì cũng có chỗ dừng chân.
Kim Chính Thiện nói đến mức nà thì Vương Tử Quân biết mình không thể tiếp tục từ chối. Hắn trên cơ bản không đến ở trong căn biệt thự bên cạnh Yên Hồ thuộc khu nhà thường ủy thị ủy Rừng Mật, thế nhưng phương diện quản lý như thế nào thì lại nằm trong tầm tay của cục quản lý sự vụ cơ quan thành phố Rừng Mật.
Sau khi hai bên trò chuyện về một vài tình huống phát triển kinh tế của thành phố Rừng Mật, Kim Chính Thiện lấy từ trong cặp ra một phần văn kiện, sau đó nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, sang năm tỉnh Mật Đông tổ chức đại hội thể dục thể thao, phần lớn các hạng mục nhà thi đấu đều được xây dựng ở thành phố Rừng Mật. Lãnh đạo thượng cấp đặt tất cả công tác vào thành phố Rừng Mật, điều này nói rõ sự coi trọng cao độ của lãnh đạo với công tác của thành phố chúng tôi. Nhưng không bột đố gột nên hồ, không thể thổi cơm mà không có gạo, thế nên tôi đến đây đều cầu viện binh.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện từ trong tay của Kim Chính Thiện rồi đưa mắt nhìn, hai hàng chân mày nhanh chóng nhíu lại. Phần văn kiện này của Kim Chính Thiện có liên quan đến con số tài chính quá lớn, tuy hắn là người chủ quản tài chính tỉnh Mật Đông thế nhưng nếu tự nhiên bỏ ra nhiều tiền như vậy, hắn thật sự không thể quyết định được. Hơn nữa dù hắn có cho ra quyết định thì chỉ sợ phòng tài chính tỉnh Mật Đông cũng không thể đáp ứng được.
- Bí thư Kim, lỗ hổng của các anh là quá lớn, nói một câu không sợ anh chê cười, đó là chỉ sợ bán cả tôi đi cũng không có được nhiều tiền như vậy. Vương Tử Quân nói đến đây thì chớp mắt lên tiếng với Kim Chính Thiện: - Thế này đi, tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Đường về chuyện này, anh thấy sao?
Kim Chính Thiện vốn không trông cậy vào Vương Tử Quân có thể trực tiếp giải quyết vấn đề cho mình, vì khoản tiền này là khá nhiều, đừng nói là Vương Tử Quân, cho dù là Sầm Vật Cương thì cũng không biết lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Kim Chính Thiện đến đưa văn kiện này cho Vương Tử Quân, nguyên nhân là vì Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ nắm tài chính, mục đích của hắn chính là mượn Vương Tử Quân đưa văn kiện này vào tay người khác.
Lúc này Vương Tử Quân hiểu rõ điều này, căn bản không còn gì tốt hơn. Kim Chính Thiện cười ha hả nói: - Bí thư Vương, vậy thì làm phiền anh rồi. Tình hình tài chính của thành phố chúng tôi căn bản là lấy trứng chọi đá, rất nhiều điểm căn bản còn lo chưa xong, mong anh giúp đỡ thành phố chúng tôi, nhất định phải phản ánh lên các vị lãnh đạo tỉnh ủy một cách chi tiết.
- Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phản ánh chi tiết vấn đề của thành phố Rừng Mật các anh với chủ tịch Đường. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Kim Chính Thiện rồi dùng giọng kiên quyết nói.
Kim Chính Thiện hàn huyên thêm hai câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Kim Chính Thiện rời đi, Vương Tử Quân cầm văn kiện lên xem xét lại một lượt. Phần văn kiện này dày hai mươi trang, trung tâm của nó chính là đòi tiền.
- Xem ra Kim Chính Thiện cũng không phải là một người muốn cạo trọc đầu. Vương Tử Quân nghĩ đến những tình huống mà mình tìm hiểu được, hắn không khỏi lẩm bẩm một câu như vậy. Hắn đặt văn kiện xuống bàn, trong đầu lóe lên một kế hoạch.
Kế hoạch này tuy mới chỉ là một ý nghĩ thế nhưng lại làm hắn cảm thấy cực kỳ động lòng.
Khi Vương Tử Quân đặt văn kiện của thành phố Rừng Mật lên bàn làm việc của chủ tịch Đường Chấn Huy, lúc này Đường Chấn Huy nhanh chóng lấy kính ra xem xét.
Khác biệt với suy đoán của Vương Tử Quân, gương mặt Đường Chấn Huy cực kỳ bình thản, bộ dạng ung dung bình tĩnh giống như xem một văn kiện không có mấy vấn đề. Khí độ này của Đường Chấn Huy không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bội phục.
- Chủ tịch Tử Quân, tình hình tài chính của tỉnh chúng ta không thể cho ra nhiều tiền như vậy được. Sau khi đặt văn kiện xuống bàn thì Đường Chấn Huy trầm giọng nói.
Tài chính tất nhiên không cho ra nhiều tiền như vậy, Vương Tử Quân mặc dù còn chưa quá hiểu rõ ràng về tình hình tài chính trong tỉnh, thế nhưng nếu thật sự phải ném ra khoản tiền lớn như thế, chỉ sợ là không có khả năng.
Nhưng không bỏ tiền thì công tác trù bị sẽ bị dừng lại, có câu thời gian không chờ con người, nếu như đến khi khai mạc đại hội thể dục thể thao trong nước mà các hạng mục công trình nhà thi đấu còn chưa làm xong, như vậy sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ.
Vương Tử Quân đã có tính toán của mình, hắn cười cười nói: - Chủ tịch Đường, khi bí thư Kim đưa tài liệu này cho tôi, anh ấy có nói tình hình tài chính trong tỉnh căn bản không cho ra được nhiều tiền như vậy.
- Anh Kim đúng là, ra tay trước để mình có được thế chủ động. Đường Chấn Huy sờ lên mái tóc hoa râm của mình, lão cảm khái một tiếng nói: - Nếu anh ấy đã như vậy thì anh cũng cứ áp dụng theo trình tự, cuối cùng cần phải báo cáo lên bí thư mới được.
Sự việc còn phải báo cáo lên bí thư, Vương Tử Quân nghe Đường Chấn Huy nói, hắn chợt cảm nhận được sự tức giận của Đường Chấn Huy. Hắn không nói gì mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống dối diện với Đường Chấn Huy, chuẩn bị lắng nghe những sắp xếp của chủ tịch Đường.
Đường Chấn Huy giống như đã quên chuyện này, lão cười nói vài phần công tác không tương quan. Cũng hỏi về việc Vương Tử Quân muốn có một căn hộ trong khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy, thế nhưng cũng không kiên quyết phản đối ý kiến này.
- Nhiều năm qua thành phố Mật Đông giống như có tốc độ phát triển kinh tế rất nhanh thế nhưng lại có vài phần không đồng đều. Phía bắc phát triển quá nhanh, phía nam lại căn bản không có tăng trưởng. Đường Chấn Huy căn bản hiểu quá rõ về tình hình Mật Đông, khi lão nói đến phương diện phát triển kinh tế, hàng loạt những con số được phát ra từ trong miệng giống như quá mức bình thường.
Một vị chủ tịch hiểu tình hình như vậy căn bản không phải tầm thường, chỉ là lão bị ép ở nhiều phương diện không được kiên trì ý kiến của mình, đây cũng không phải là hiện tượng gì tốt với tỉnh Mật Đông. Vương Tử Quân nhìn gương mặt có vài nếp nhăn sâu của Đường Chấn Huy, hắn không khỏi cảm thấy cảm khái.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Đường Chấn Huy, tất nhiên sẽ được Đường Chấn Huy tiễn đến tận bên cửa. Khi hắn chuẩn bị bắt tay Đường Chấn Huy rồi rời đi thì thư ký trưởng Lý Hanh Dư đi đến.
- Chủ tịch Đường, chủ tịch Vương. Lý Hanh Dư thấy hai người thì nhanh chóng cung kính chào hỏi.
Đường Chấn Huy khẽ gật đầu không nói lời nào, Vương Tử Quân thì lại cười cười với Lý Hanh Dư.
- Chủ tịch Đường, hôm nay có vài vị lãnh đạo của bộ xây dựng đến tỉnh Mật Đông, chủ tịch Cố gọi điện thoại đến hỏi xem ngài có thời gian rảnh hay không? Trưa hôm nay có thể đến gặp mặt các vị đồng chí của bộ xây dựng. Lý Hanh Dư nở nụ cười cực kỳ sáng lạn nói.
Đường Chấn Huy khẽ gật đầu nói: - Anh liên hệ với Tiểu Quách, nếu có thời gian thì tôi sẽ đến ngồi một chút.
Lý Hanh Dư nói chuyênh với Đường Chấn Huy làm cho Vương Tử Quân chứng minh được một ý nghĩ trong lòng, đó là Lý Hanh Dư làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thế nhưng không phải là tâm phúc của Đường Chấn Huy.
Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy kinh hãi, đồng thời hắn lại có thêm vài phần đồng tình với Đường Chấn Huy. Vì làm lãnh đạo đứng đầu chính quyền tỉnh, thế nhưng lại không được bổ nhiệm vị trí thư ký trưởng là người của mình, rõ ràng là một đả kích quá lớn.
Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình, trong đầu vẫn là văn kiện xin chỉ thị của thành phố Rừng Mật. Hắn biết rõ văn kiện này không phải nhắm vào Đường Chấn Huy, chủ yếu là đưa lên cho bí thư tỉnh ủy.
Đường Chấn Huy năm sau sẽ phải lui ra phía sau, thế nên căn bản không thể dự lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao năm sau được, vì vậy mà căn bản không có tâm tư quá lớn với sự kiện này, còn Sầm Vật Cương thì sao?
Căn cứ vào lời nói của Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân cảm thấy bí thư tỉnh ủy cực kỳ coi trọng sự kiện này. Nhưng mặc dù Sầm Vật Cương có được ưu thế lớn trong tỉnh, thế nhưng thành phố Rừng Mật và Đường Chấn Huy không chịu phối hợp, thế cho nên các hạng mục công tác đang dừng lại ở thành phố Rừng Mật.
Vương Tử Quân đứng bên cạnh cửa sổ mà liên tục suy nghĩ đến nhiều vấn đề. Hắn vừa mới đến tỉnh Mật Đông, có thể nói là căn cơ chưa ổn, sau đó còn phải cố gắng tiếp nhận vị trí của Đường Chấn Huy. Bây giờ hăn chỉ có hai con đường để đi.
Một cái chính là chờ đợi, với tình huống của Vương Tử Quân hiện tại, chỉ cần đứng cho vững, chậm rãi chờ Đường Chấn Huy lui ra, tuyệt đối là một con đường tốt. Hơn nữa hắn cũng biết mình chờ đợi được. Con đường thứ hai chính là lập nên uy nghiêm của mình giữa Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy.
Lập nên một tổ chức của mình, đây không phải là chuyện dễ dàng. Tuy Vương Tử Quân không thích chờ đợi, thế nhưng đó là lựa chọn tốt.
Khốn nổi dù có chờ đợi thì đại hội thể dục thể thao sang năm vẫn rơi lên đầu Vương Tử Quân, nếu như tiến độ công trình không kịp lễ khai mạc, như vậy chỉ sợ sự kiện tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh sẽ bị ảnh hưởng.
Dù không phải chịu trách nhiệm chủ yếu, thế nhưng lại khó thể tránh khỏi trách nhiệm.
Lúc này Vương Tử Quân có bảy phần nắm chắc có thể nhúng tay vào trong công việc này, hắn có thể hoàn thành đúng kỳ hạn. Hơn nữa hắn có thể lợi dụng vào nó để lập nên uy nghiêm của mình.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, sau đó hắn càng thêm quyết đoán với ý nghĩ của mình.
Muốn dựng lên quyền uy thì phải va chạm với lĩnh vực của nhiều người khác, đặc biệt là Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy. Nhưng nếu như hắn nhận lấy trách nhiệm ở hạng mục này, dù Sầm Vật Cương xuất phát từ góc độ nào cũng phải giúp đỡ mình.
Đường Chấn Huy sẽ không cho ra bất kỳ hành động nào, nhưng tuyệt đối không rút thang dưới chân mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...