Kim Chính Thiện ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười thành kính nói: - Bí thư Vương, ngài đã đến thành phố Mật Đông một thời gian dài, thế nhưng mãi mà không đến thành phố Rừng Mật chúng tôi chỉ đạo công tác. Bây giờ tôi đến chỗ của ngài là muốn cho ra lời mời. Tôi biết rõ ngài là người bận rộn, thế nhưng ngài cũng không được nặng bên này nhẹ bên kia, không quan tâm đến sự phát triển của thành phố chúng tôi được.
Kim Chính Thiện nói ra những lời như vậy là cực kỳ khách khí, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không dám đặt mình lên vị trí lãnh đạo. Tuy hắn là người đứng trước đối phương trong ban ngành thường ủy, thế nhưng dù thế nào thì an phận cũng tốt hơn.
- Bí thư Kim, thành phố Rừng Mật chính là động cơ phát triển kinh tế của cả tỉnh Mật Đông, cho dù ngài không lên tiếng thì tôi cũng sẽ đến chùa bái phật, học hỏi kinh nghiệm. Năm xưa khi tôi công tác ở tỉnh Sơn Nam thì đã xem qua tư liệu kiến thiết xây dựng thành phố Rừng Mật, đó là một bản thiết kế nổi tiếng cả nước. Vương Tử Quân nói đến tận đáy lòng của Kim Chính Thiện. Mặc dù đến cấp bậc này thì đám người như Kim Chính Thiện căn bản có nhiều miễn dịch với những lời khen ngợi đề cao, thế nhưng hắn được những người như Vương Tử Quân khích lệ, ít nhiều cũng có vài phần đắc ý.
- Ha ha ha, bí thư Vương, thành phố Rừng Mật chúng tôi tuy có được không ít thành tích, thế nhưng nếu so ra thì căn bản kém hơn thành phố La Nam của ngài rất nhiều. Kim Chính Thiện nói đến đây thì đúng lúc Triệu Hiểu Bạch đi đến dâng một ly trà.
- Bí thư Kim, mời ngài dùng trà. Triệu Hiểu Bạch thấy Kim Chính Thiện thì trên gương mặt giống như mang theo vài phần căng thẳng.
Kim Chính Thiện cười cười, sau khi Triệu Hiểu Bạch đóng cửa đi ra ngoài thì hắn mới nói: - Hiểu Bạch là người có tính cách hướng nội, cũng không thích hợp làm công tác hành chính. Trước đó khi cậu ấy muốn đi vào con đường làm quan, tôi đã nói rõ điều này với bố của cậu ấy, thế nhưng bố cậu ấy vẫn một lòng định hướng như vậy, khuyên bảo thế nào cũng không xong. Tôi rơi vào đường cùng, thế là đành phải sắp xếp cho cậu ấy ở văn phòng tỉnh ủy, để cậu ấy rèn luyện vài năm, tăng trưởng kiến thức.
- Nói thật đứa bé này còn nhiều điểm cần nhờ bí thư Vương hao tâm tổn trí.
- Hiểu Bạch dù có nhiều khiếm khuyết nhưng làm người khá tốt, rất hợp tính tình của tôi. Cá nhân tôi đôi khi cho rằng tâm tư trách nhiệm nặng hơn phần năng lực. Vương Tử Quân cũng không muốn thay đổi Triệu Hiểu Bạch ngay lập tức, thế nên bây giờ cũng không tiếc vài lời hữu ích cho thư ký của mình.
- Ha ha ha, có những lời này của ngài thì tôi có thể mở miệng với bố cậu ấy được rồi. Ngài cứ coi cậu ấy như con cháu nhà mình, nên dạy bảo thì dạy bảo, nên mắng thì mắng. Kim Chính Thiện nói xong những lời này thì cảm thấy có hơi quá, hắn chợt cười nói: - Đây là những lời mà năm xưa bố cậu ấy đã nói với tôi, bây giờ tôi lại nói với ngài.
Vương Tử Quân cười hai tiếng rồi nói: - Bí thư Kim cứ yên tâm, Hiểu Bạch ở chỗ của tôi, tất nhiên tôi cũng không để cho cậu ấy bị hại.
Chủ đề liên quan đến Triệu Hiểu Bạch giống như kéo gần quan hệ giữa hai người bọn họ. Kim Chính Thiện trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Trước đó tôi cũng không biết Hiểu Bạch sẽ làm thư ký cho anh, chuyện trong cơ quan khá phức tạp, khi mà ai cũng không rõ sẽ có kết quả như thế nào thì nguy cơ lại xảy ra. Nhưng cũng may đứa bé này khá chất phác, lại không thiếu thành thật, bị người ta đưa đi đường chỉ sợ cũng không biết, may mà còn có một bí thư Vương sao siêu như ngài đưa đường chỉ lối.
Kim Chính Thiện nói xong thì lẳng lặng uống trà, giống như những lời vừa rồi chỉ là thuận miệng mà thôi. Nhưng Vương Tử Quân lại nghe rõ vấn đề, Kim Chính Thiện đi đường vòng nói cho hắn biết là có người lợi dụng Triệu Hiểu Bạch để muốn làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người.
- Quân tử có tâm tư bình tĩnh, tiểu nhân suy nghĩ lắm trò. Trong mắt người khác thì Hiểu Bạch căn bản không phù hợp, thế nhưng tôi lại cảm thấy rất vừa lòng, chỉ cần công tâm thì tất cả công tác sẽ không còn là vấn đề.
Kim Chính Thiện tuy cực kỳ ung dung bình tĩnh nhưng luôn quan sát tất cả động tác của Vương Tử Quân, lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn vốn có chút lo lắng đã không còn gì.
Vương Tử Quân chính là Vương Tử Quân, nếu không có chút tài năng thì sao có thể phát triển mạnh mẽ vào độ tuổi như vậy được? Vị trí của người ta cao hơn mình giống như là sự việc quá đỗi bình thường. Kim Chính Thiện từng nghiên cứu qua kinh nghiệm và lý lịch công tác của Vương Tử Quân, hắn biết rõ trong công tác phòng chống dịch ở Nam Giang vừa qua có một trận chiến thế nào.
Nếu không phải Vương Tử Quân dốc hết nhân lực vật lực để phòng chống dịch, sẽ không biết gây ra hậu quả thế nào cho quốc gia. Lúc này tuy tình hình dịch bệnh vẫn hoành hành, thế nhưng phương diện kinh tế trong nước vẫn khá ổn.
Tuy không muốn thừa nhận thế nhưng Kim Chính Thiện hiểu lúc này tình hình y tế trong nước kém hơn bên ngoài rất nhiều, ngay cả thủ đô cũng không quá tốt, lại càng không nói đến những tỉnh thành chung quanh.
Lãnh đạo trung ương đều thấy rõ tác dụng mạnh mẽ của Vương Tử Quân trong công tác phòng dịch ở Nam Giang. Nếu như không phải Vương Tử Quân còn quá tre, đừng nói là chức vụ chủ tịch tỉnh, cho dù trực tiếp tiến lên bí thư tỉnh ủy cũng không là vấn đề.
Ví dụ như chính mình, nếu như công lao đó rơi lên đầu Kim Chính Thiện, như vậy mình cần gì phải ở lại thành phố Rừng Mật để tiép nhận những cơn giận không đâu ra đâu của Sầm Vật Cương?
Với bản lĩnh của Kim Chính Thiện, chỉ sợ một vị trí phó bộ là quá nhẹ.
Nhìn độ tuổi của Vương Tử Quân thì mới lớn hơn Triệu Hiểu Bạch bảy tám tuổi, nhưng nói về thành tích thì căn bản là có thừa. Triệu Hiểu Bạch dù khôn khéo và cố gắng hai mươi năm cũng không thể vươn tới vị trí cua Vương Tử Quân hiện tại.
Kim Chính Thiện càng có vài phần tâm tư tiếp nhận Vương Tử Quân, hắn dùng giọng trịnh trọng và khẩn thiết nói: - Bí thư Vương, khu nhà thường ủy thị ủy Rừng Mật chúng tôi ở bên trái Yên Hồ, tuy không được trang nghiêm như khu nhà thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng phong cảnh như tranh vẽ. Tôi nghe nói bí thư Vương đang tìm nhà ở, không bằng cùng làm hàng xóm với tôi nhé? Ngày nào đó có thời gian rảnh thì cũng có thời gian câu cá với nhau trên Yên Hồ.
Vương Tử Quân cũng biết đến khu nhà dành cho thường ủy thị ủy Rừng Mật, đây chính là một trong những khu biệt thự xinh đẹp bên cạnh Yên Hồ, dù nói về phương diện kiến trúc hay bố cục cũng hơn hẳn khu thường ủy tỉnh ủy. Kim Chính Thiện có thể nhường cho mình một căn nhà trong khu vực làm cho biết bao nhiêu người thèm thuồng, căn bản cũng là bất phàm.
Hậu quả của nó như thế nào thì Kim Chính Thiện không thể không hiểu được.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân nhanh chóng từ chối: - Bí thư Kim, tôi thật sự cảm ơn lòng tốt của ngài, thế nhưng tôi đã nói sẽ ở trong khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy, nếu như tiếp tục chuyển nhà, chỉ sợ sẽ có lãnh đạo tìm nói chuyện với tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...