Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân cười cười nói: - Đây là trước đó giám đốc Thu Cúc đã làm tốt các công tác, căn bản không có liên quan quá lớn đến tôi, hôm nay xem như tôi đến ăn cơm mà thôi.

- Đừng nói là một bữa cơm, cho dù là trăm bữa thì cũng không thể nào biểu đạt được hết lòng cảm kích của tôi với bí thư Vương. Triệu Thu Cúc nói rồi giống như nghĩ ra điều gì đó: - Bí thư Vương, tôi nghe nói bây giờ ngài còn chưa có chỗ ở cố định phải không?

Triệu Thu Cúc căn bản là người có ý nghĩ phong phú, mới đó mà đã kéo sang chủ đề cuộc sống làm cho Vương Tử Quân ngây cả người, thế nhưng hắn nhanh chóng cười nói: - Tạm thời còn chưa xác định, cục sự vụ cơ quan bên kia đang bố trí.

- Bí thư Vương, bây giờ khu thường ủy tỉnh ủy căn bản không còn nhà nào trống, tôi nghe nói bây giờ người của cục sự vụ cơ quan đang chuẩn bị dọn biệt thự số năm cho ngài, hôm nay bọn họ đã đến làm công tác với người ở trong biệt thự số năm. Triệu Thu Cúc chợt nói bằng giọng điệu khá trầm thấp.

"Biệt thự số năm?" Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm, lúc này người của cục sự vụ cơ quan yêu cầu những người rời khỏi cương vị công tác ở tỉnh Mật Đông phải nhường lại nhà, điều này căn bản là rất bình thường. Thế nhưng Triệu Thu Cúc lại nói bằng giọng điệu như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì trong đây sao?

- Gia đình ở biệt thự số năm là... Vương Tử Quân dùng giọng kỳ quái hỏi.


- Bí thư Vương, biệt thự số năm là của người nhà bí thư Trần, mười năm trước sau khi bí thư Trần mắc bệnh tử vong thì người vợ góa của anh ấy luôn ở trong ngôi biệt thự kia. Triệu Thu Cúc dùng giọng trầm thấp nói.

"Bí thư Trần?" Vương Tử Quân có chút sững sốt rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề, những ngày qua hắn đã xem qua đại niên giám của tỉnh Mật Đông, căn bản có nhiều hiểu biết về tình hình trong tỉnh. Hắn biết rõ bí thư Trần công tác ở tỉnh Mật Đông không ít năm, là người rất có uy tín. Hơn nữa trong số đám cán bộ cấp sở của tỉnh có rất nhiều người được bí thư Trần đề bạt lên, quan trọng nhất chính là bí thư Trần chết khi đang còn ở trên cương vị công tác.

Nếu như bây giờ ép người vợ góa của bí thư Trần ra ngoài, Vương Tử Quân tiến vào tiếp nhận, cho dù không ai biết sự việc này là do cục sự vụ cơ quan quản lý, bọn họ cũng sẽ khắc tội lên đầu mình.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và rơi vào trầm ngâm, Triệu Thu Cúc nói cho hắn biết tin tức này giống như một lời nhắc nhở thiện chí. Trong khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy có hai mươi căn biệt thự, còn có năm sáu gia đình rời khỏi cương vị nhưng chưa chuyển nhà, phạm vi rộng như vậy vì sao người của cục sự vụ cơ quan lại muốn phá đi tiền lệ của hơn mười năm trước, ép gia đình bí thư Trần phải dọn nhà?

Tâm tư này rõ ràng là không hay.

Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, làm quan không chỉ cần có thực lực, hơn nữa còn phải được người người tâng bốc. Lúc này mình đến với vầng hào quang rực rỡ, hầu như mọi người đều nhìn ra được là hắn đến để chuẩn bị thay thế cho bí thư Đường Chấn Huy. Điều này là một ưu thế, làm cho đám người muốn tiến lên phải nương tựa vào mình, thế nhưng đó cũng là một phương diện khiêu chiến.


Cũng không phải tuyến trên cho ra sắp xếp như vậy sẽ ép người ta thấy khó mà lui, để bọn họ tự động ném bỏ tâm tư của mình. Luôn có một số người cho rằng Vương Tử Quân là người từ trên trời giáng xuống ngăn cản đường phát triển của mình, biểu hiện bên ngoài thì hòa hợp êm thấm, thế nhưng lại ngáng chân sau lưng, hận không thể ném đá lên đầu mình.

Sự giúp đỡ của lãnh đạo thượng cấp luôn luôn có hạn, nếu anh rơi vào hoàn cảnh cực kỳ không hay, khi đó căn cứ vào phương diện đại cục thì tuyến trên sẽ ném cho anh một cái thang để đi xuống.

Những ví dụ như vậy là cực kỳ nhiều, đặc biệt là ở trong ký ức kiếp trước của Vương Tử Quân. Khi đó có một vị lãnh đạo tại vị trên vị trí thường ủy tỉnh ủy cả chục năm được điều động đến Chiết Giang, khi mới đến hắn là người được kỳ vọng rất cao, thế nhưng cuối cùng lại không được tiến lên mà chỉ dậm chân tại chỗ.

Truy cứu nguyên nhân thì cũng là vì người này được tuyến trên giúp đỡ, thế nhưng trong lúc công tác thực tế lại bị người ta ngáng chân, căn bản không thể nào triển khai mở rộng công tác được.

Mỗi một con thiên lý mã đều có Bá Nhạc đứng sau lưng, thậm chí có những con thiên lý mã sau lưng có một nhóm Bá Nhạc. Nếu như nói mỗi một chức vụ là một tràng thi đấu, như vậy nếu anh muốn chiến thắng, ngoài sự giúp đỡ của Bá Nhạc, ít nhất anh cũng phải có thực lực của bản thân.


Không phải đám người muốn ngáng chân đang lợi dụng thủ đoạn khôn khéo này để làm ảnh hưởng danh dự của mình sao? Sau khi Đường Chấn Huy lui xuống, chính mình nếu không thể nào tiến lên, như vậy đối phương sẽ có cơ hội tiến lên từng bước.

Không người nào tình nguyện thất bại, chỉ cần có một cơ hội thì rất nhiều người tình nguyện bỏ sức vật lộn, đánh cược một lần. Năm xưa dân chúng ngu muội còn dám đứng lên khởi nghĩa xưng hùng xưng bá, huống hồ bây giờ là một vị quan lớn đang thiếu một chút tín nhiệm mà thôi.

Vương Tử Quân khẽ xoa thái dương, cố gắng kéo suy nghĩ của mình quay về thực tại. Bây giờ điều quan trọng nhất đối với hắn chính là phải làm sao để hóa giải điều này.

Chuyện này căn bản là rất đơn giản, chỉ cần mình phân phó một câu với Trương Tề Bảo, để cho người này truyền đạt chỉ thị với người của cục sự vụ cơ quan, như vậy tất cả sẽ xong. Nhưng hắn làm như vậy lại dễ bị người ta thêm mắm dặm muối biến thành trò cười.

câu nói có khả năng được lan truyền rộng rãi nhất chính là mình muốn ức hiếp mẹ con nhà người ta, muốn cướp nhà của bí thư Trần, kết quả là bị nhiều đồng chí mãnh liệt phản đối, không thể không từ bỏ ý đồ.

Sau khi quay lại căn nhà của mình trong khách sạn Thịnh Thế, Vương Tử Quân đã cho ra tính toán tốt đẹp của mình. Hắn nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu thông báo cho thư ký trưởng, ngày mai tôi sẽ gặp mặt các đồng chí văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Triệu Hiểu Bạch căn bản luôn chăm chú phục tùng sắp xếp của Vương Tử Quân, hắn đồng ý một tiếng, nhanh chóng ghi khắc chỉ thị của lãnh đạo vào trong lòng.


Vương Tử Quân là người chủ quản công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn gặp mặt các đồng chí trong văn phòng rõ ràng là một sự kiện lớn. Thư ký trưởng Lý Hanh Dư xử lý xong công tác của mình thì nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, các đồng chí nghe nói ngài muốn gặp mặt bọn họ, thế là ai cũng phấn chấn, đều mong mỏi chờ đợi được gặp mặt ngài. Lý Hanh Dư ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân trên ghế sa lông rồi cười ha hả nói.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy thân mật của Lý Hanh Dư, hắn cũng cười nói: - Thư ký trưởng, anh cũng đừng nói những lời ủng hộ quá tốt đẹp như vậy, vì nâng lên cao thì rơi càng đau. Nếu như tôi làm ảnh hưởng đến sự tích cực công tác của các đồng chí trong văn phòng, tôi sẽ nắm bắt hỏi tội anh.

- Trưởng phòng Vương cứ yên tâm, tình huống này sẽ tuyệt đối không bao giờ phát sinh. Tôi nghe nói các đồng chí trẻ tuổi trong cơ quan đều xem ngài là tấm gương, thế cho nên tính tích cực công tác đều tăng vọt. Lý Hanh Dư nói vài câu đã nhanh chóng đưa cho Vương Tử Quân một quả táo rất ngọt.

Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế nói: - Thư ký trưởng, chúng ta không nên tiếp tục trò chuyện nữa, bây giờ đi gặp mặt các vị đồng chí trong cơ quan.

Văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh rất rộng, lúc này tất cả các phòng ban đều đào móc tiềm năng của mình làm cho khu văn phòng không còn một hạt bụi, tất cả các hạng mục công tác đều được chau chuốt ngay ngắn trật tự, ai cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt nhất cho chủ tịch Vương vừa mới đến. Mặc dù một cơ hội gặp mặt như vậy không nhất định đem đến cho mọi người một kỳ ngộ, thế nhưng ít nhất nếu bọn họ lưu lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo thì sẽ sinh ra hậu hoạn vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui