Bí Thư Trùng Sinh

Sau khi nói hai câu với Trần Hữu Chí, Vương Tử Quân cảm thấy ánh mắt Trần Hữu Chí nhìn về phía Triệu Thu Cúc có chút khác thường, hơn nữa đầu cúi thấp, lưng hơi cong. Hắn suy nghĩ giây lát và biết điểm khác thường này rốt cuộc có ý nghĩa là gì, thế là hắn không khỏi cảm khái, thầm nghĩ không nên nhìn người bằng vẻ bề ngoài, chính mình cảm thấy Triệu Thu Cúc khiếm khuyết nhiều kinh nghiệm, thế nhưng thực tế thì vẫn có thủ đoạn của riêng mình.

Tất nhiên Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến một Triệu Thu Cúc lấy chính mình để làm cho cấp dưới kính sợ. Dù sao thì những chuyện này đều phát sinh trên người các vị lãnh đạo đơn vị, nếu như mình tính toán quá chi li cũng không hay.

- Trưởng phòng Cảnh còn chưa đến, bí thư Vương, nếu không thì chúng ta bắt đầu trước vậy? Triệu Thu Cúc chờ Vương Tử Quân ngồi xuống rồi dùng giọng không yên nói.

Trong quan trường có nhiều quy củ bất thành văn, ví dụ như khi lãnh đạo và cấp phó đi nghênh đón một vị khách, tất nhiên phải làm tốt công tác tính toán thời gian. Tuy cả hai đều phải đến trước vị khách cần mời, thế nhưng dù thế nào thì trợ thủ cũng phải đến sớm hơn lãnh đạo.

Tuy lần này Vương Tử Quân là người đến tiếp khách, thế nhưng vị trí của hắn căn bản cao hơn rất nhiều so với trưởng phòng tài chính, sao lại phải để cho bí thư Vương chờ đợi lâu được?

- Không cần, chúng ta chờ một chút. Vương Tử Quân cười cười nói.

- Ha ha ha, giám đốc Thu Cúc, khó có được cơ hội chị mời dùng cơm, thật sự làm cho tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Khi Vương Tử Quân đang trò chuyện vui vẻ với Triệu Thu Cúc thì chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười cởi mở, sau đó nhân viên phục vụ nhanh chóng mở cửa phòng.


Trưởng phòng tài chính Cảnh Tự Tiêu ngẩng đầu tươi cười đi đến, nhưng khi thấy Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Triệu Thu Cúc thì vẻ mặt chợt trở nên ngưng tụ. Hắn nhanh chóng tươi cười tiến lên chào hỏi Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, tôi cũng không biết ngài nhận lời mời của giám đốc Thu Cúc, nếu biết trước thì tôi nhất định sẽ đến sớm đón tiếp lãnh đạo.

Cảnh Tự Tiêu nói những lời này chẳng những nói rõ mình không biết chuyện Vương Tử Quân cùng đến, càng tỏ vẻ thần phục Vương Tử Quân. Có câu không trách người không biết, vì vậy tình hình lần này làm cho hắn sinh ra chút khiếp sợ nhưng không quá sợ hãi.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Chị Thu Cúc kéo tôi đến đây tiếp khách, anh Cảnh, hôm nay anh nên ngay thẳng một chút, cũng đừng làm cho tôi mất mặt.

Cảnh Tự Tiêu tuy là thủ hạ của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân bây giờ căn bản còn chưa quyết định được vận mệnh của hắn. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không muốn đắc tội với một người là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch tỉnh Mật Đông trong tương lai này. Dù sao thì có nhiều bạn cũng có nhiều đường để đi, trong quan trường nếu không ai áp chế anh thì cũng không nên đắc tội với người ta, hơn nữa Vương Tử Quân vẫn là một vị lãnh đạo chủ quản quyền cao chức trọng của Cảnh Tự Tiêu.

Tuy người được mời đến dùng cơm là Cảnh Tự Tiêu thế nhưng mọi người lại nói chuyện chung quanh Vương Tử Quân. Sau khi mọi người đơn giản uống vài ly rượu thì Triệu Thu Cúc là người làm chủ bắt đầu mời rượu, đối tượng được mời đầu tiên chính là Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân căn bản rất thoải mái uống ly rượu mời của Triệu Thu Cúc, hắn cũng không cụng ly với nàng mà nhanh chóng uống cạn. Đúng lúc này thì điện thoại của hắn chợt vang lên, hắn không khỏi đi sang phòng bên cạnh nghe điện thoại.

Phía bên này Cảnh Tự Tiêu nâng ly rượu mời của Triệu Thu Cúc, hắn nở nụ cười vui vẻ nói: - Giám đốc Triệu, chị Triệu, chị đây rõ ràng là cho ra một đòn tập kích với tôi. Chị nhìn lại mà xem, tôi nào có chuyện gì cần phải xin lỗi chị, thế nhưng chị lại tự nhiên đột kích tôi như vậy, sao có mặt bí thư Vương mà chị không báo cho tôi một tiếng?


Triệu Thu Cúc nghe lời oán trách của Cảnh Tự Tiêu mà gương mặt tươi cười như hoa, thầm nghĩ anh sao không còn vênh váo nữa đi, bây giờ bí thư Vương đi qua thì mền nhũn như vậy sao? Lần này không nói vì muốn trị tính cách vênh váo của anh.

Triệu Thu Cúc cũng không muốn nói cho Cảnh Tự Tiêu biết mình và Vương Tử Quân chủ yếu chỉ giới hạn ở một lần đến báo cáo công tác mà thôi, thế là dùng giọng thần bí nói: - Trưởng phòng Cảnh, điều này cũng không thể trách tôi được, nếu tôi biết bí thư Vương sẽ đến dùng cơm, tôi sẽ thông báo trước cho anh, khốn nổi đến khi sự việc xảy ra thì tôi mới được biết.

- Điều này nói rõ thời gian của lãnh đạo là rất quý giá, trước đó khi bí thư Vương vừa mới đến Mật Đông thì tôi muốn mở tiệc chiêu đãi, thế nhưng bí thư Vương căn bản không có thời gian. Hôm nay anh ấy tạm thời gọi điện thoại cho tôi, anh nói xem tôi làm sao bây giờ? Tôi cũng không có biện pháp nào khác nên mới quyết định mời hai vị lãnh đạo đến cùng dùng cơm cho vui. Triệu Thu Cúc nói giống như tự thanh minh cho bản thân, thế nhưng thực tế lại thầm ám hiệu với Cảnh Tự Tiêu là mình có quan hệ không tầm thường với bí thư Vương. Cảnh Tự Tiêu tuy thông minh hơn người nhưng cũng không ngờ hai bên mới gặp mặt lần đầu mà Vương Tử Quân đã giúp đỡ Triệu Thu Cúc ở phương diện tài chính của sở giáo dục.

- Sau này nếu có chuyện tương tự thì mong chị nên thông báo trước với tôi một tiếng. Cảnh Tự Tiêu nâng ly rượu lên dùng giọng thoải mái nói.

- Điều này là đương nhiên, chúng ta không phải là người ngoài. Trưởng phòng Cảnh, tôi mời anh một ly. Triệu Thu Cúc đồng ý rất sảng khoái thế nhưng trong lòng lại liên tục cười thầm. Chưa nói đến phương diện liên quan đến Cảnh Tự Tiêu, sau này chỉ sợ thời gian mình cùng ngồi uống rượu với bí thư Vương sẽ không còn nhiều.

Sau khi hai người gọi điện thoại xong thì Vương Tử Quân đi vào phòng. Người gọi điện thoại đến cho hắn là Mạc Tiểu Bắc, chủ yếu là quan tâm đến cuộc sống của hắn những ngày qua. Khi Vương Tử Quân quay về bàn tiệc thì hai người Cảnh Tự Tiêu và Triệu Thu Cúc lại bắt đầu chuyển chủ đề lên người Vương Tử Quân.

Tửu lượng của Vương Tử Quân cũng chỉ là bình thường, tất nhiên sẽ không uống quá nhiều, thế nên lời nói của hắn ở đây luôn chiếm thế chủ động. Sau khi uống cạn một ly rượu mời của Cảnh Tự Tiêu, hắn chợt cười nói: - Mời rượu không là vấn đề, thế nhưng tôi phải nói trước, lần này chúng ta mời rượu phải theo đúng trình tự. Tôi thấy nơi này có bốn ly rượu, vừa rồi trưởng phòng Cảnh mời rượu đã uống một ly, sau đó thứ tự phải tăng lên, người tiếp theo phải uống hơn một ly.


Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy căn bản là không có lý lẽ, thế nhưng vị trí của hắn cao vời hơn người khác, lời nói của hắn căn bản là chỉ thị cao nhất trên bàn rượu. Cảnh Tự Tiêu và Triệu Thu Cúc đã nhanh chóng chúc rượu Vương Tử Quân, bây giờ chỉ còn xem vào biểu hiện của vài vị trợ thủ của Triệu Thu Cúc trong sở giáo dục mà thôi.

Vài vị trợ thủ của Triệu Thu Cúc đưa mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu mời rượu. Khi đến vị phó giám đốc có vị trí thấp nhất trong sở giáo dục, người này căn bản phải uống một lượt năm ly rượu vào bụng.

- Bí thư Vương, ngài là lãnh đạo chủ quản của phòng tài chính chúng tôi, kính mong ngài bỏ nhiều thời gian đến chỉ đạo công tác của phòng tài chính, lúc này cán bộ của phòng tài chính đang mong ngóng ngài như đất hạn chờ mưa. Cảnh Tự Tiêu cũng không phải uống quá nhiều rượu, thế nên saukhi tiệc rượu sắp kết thúc thì cười cho ra lời mời với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói: - Anh Tự Tiêu không nói thì tôi cũng chuẩn bị vài ngày nữa đến thăm phòng tài chính, tôi đã xem qua báo cáo của phòng tài chính các anh, thật sự rất tốt.

- Cám ơn bí thư Vương đã giúp đỡ công tác của phòng tài chính chúng tôi, sau này phòng tài chính chúng tôi có thể triển khai mở rộng công tác hay không đều không xa rời sự giúp đỡ cao độ của ngài. Cảnh Tự Tiêu nói rồi quay sang Triệu Thu Cúc: - Chị Thu Cúc, ngày mai chị phái người đến phòng tài chính làm thủ tục, tôi dù có nhiều khó khăn cũng tuyệt đối không thể làm ngơ với công tác của sở giáo dục.

Có thể nói Triệu Thu Cúc nóng ruột nhiều ngày qua cũng là vì chờ câu nói này của Cảnh Tự Tiêu. Bây giờ mình còn chưa mở miệng, chỉ cần mời Vương Tử Quân ra mặt dùng cơm thì vấn đề khó khăn đã được giải quyết. Điều này làm cho nàng cảm thấy rất vui mừng, đồng thời càng có thêm nhận thức với độ nặng của bí thư Vương.

Triệu Thu Cúc nhìn gương mặt đỏ ửng và anh tuấn của Vương Tử Quân, trong đầu nàng liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Nàng không khỏi thầm nghĩ: "Nếu như là chính mình vào lúc này, liệu mình có dám xông vào phòng làm việc của bí thư Vương lần nữa không?"

- Vậy thì cám ơn trưởng phòng Cảnh, tôi sẽ không bao giờ quên được ân đức của ngài. Triệu Thu Cúc thật sự rất vui mừng, nói chuyện cũng tùy ý hơn.


Nếu như không có mặt Vương Tử Quân ở đây, như vậy Cảnh Tự Tiêu nhất định sẽ không bao giờ cho ra câu trả lời tốt như vậy. Nhưng bây giờ có mặt Vương Tử Quân, hắn cũng không dám mở lời vui đùa quá trớn. Vương Tử Quân dù thế nào cũng là thường ủy tỉnh ủy, hắn cũng không hy vọng vì chuyện này mà để lại ấn tượng xấu cho Vương Tử Quân.

- Chị Triệu, không phải là Cảnh Tự Tiêu tôi làm khó công tác của chị, thật sự là còn rất nhiều chỗ cần dùng tiền. Cảnh Tự Tiêu nói rồi nhìn về phía Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói: - Bí thư Vương, đại hội thể dục thể thao năm nay trên cơ bản đã được quyết định sẽ tổ chức ở thành phố Rừng Mật, hai ngày trước lãnh đạo gọi tôi đến, bảo tôi chuẩn bị ít tiền, năm nay phải xây dựng tất cả hạng mục cho công tác này.

Vương Tử Quân biết thành phố Rừng Mật nắm được quyền đăng cai đại hội thể dục thể thao, nhưng khi đó hắn đang còn công tác ở tỉnh Nam Giang, cũng không quá quan tâm đến điều này. Nhưng bây giờ hắn nghe câu nói từ trong miệng của Cảnh Tự Tiêu, điều này không khỏi làm cho tâm tình của hắn trầm xuống.

Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, hắn là người quản lý công tác tài chính, nếu đến khi xây dựng các hạng mục phục vụ đại hội thể dục thể thao mà lại thiếu tiền, hắn căn bản sẽ là người bị gõ vào đầu.

- Được rồi, chuyện này chờ một thời gian sau rồi hãy nói.

Sau khi cơm nước xong thì Triệu Thu Cúc đề nghị đi hát nhưng Vương Tử Quân từ chối, hắn rời khỏi khách sạn, sau đó nói Tiểu Lý đưa mình về khách sạn Thịnh Thế. Khi xe chạy được nửa đường thì Triệu Thu Cúc gọi điện thoại đến.

- Alo, giám đốc Thu Cúc, có chuyện gì không? Vương Tử Quân nhận điện thoại rồi khẽ nói.

- Bí thư Vương, cám ơn ngài, nếu không có ngài ra tay thì Cảnh Tự Tiêu căn bản là người cực kỳ keo kiệt, không chịu bỏ ra xu nào. Triệu Thu Cúc ở bên kia lên tiếng rất dịu dàng dễ nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui