Bí Thư Trùng Sinh

Tuy biểu hiện của Trương Hữu Trí là không rõ ràng, thế nhưng lại ở trong phạm vi mà Vương Tử Quân có thể thấy được.

Trương Hữu Trí vì sao lại làm như vậy? Có hai nguyên nhân, thứ nhất là người này có ý kiến gì đó với mình, mà Vương Tử Quân căn bản loại bỏ nguyên nhân này; Dù sao thì hắn và Trương Hữu Trí tiếp xúc với nhau một lần trước đó mà thôi, hơn nữa với cấp bậc của Trương Hữu Trí thì căn bản còn chưa có mâu thuẫn với mình.

Ngoài nguyên nhân này cũng chỉ còn một khả năng khác, đó chính là lập trường của Trương Hữu Trí khác với mình.

Chính Vương Tử Quân sẽ đến làm phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông, một người như hắn mà Trương Hữu Trí lại có cái nhìn không hay, như vậy không có mấy người ở Mật Đông có thể ép Trương Hữu Trí phải làm như vậy.

- Bí thư Vương, tôi đã sớm nghe qua danh tiếng của ngài, thế nhưgn mãi mà không có cơ hội gặp mặt. Những ngày hôm nay tôi đến thủ đô có vài việc cần làm, được gặp ngài tôi cảm thấy rất vui. Phương Anh Hồ đã nhận được thông báo, sau khi Vương Tử Quân đi vào thì hắn cũng nhanh chóng tiến ra chào đón, gương mặt là nụ cười sáng lạn.

Vương Tử Quân bắt tay Phương Anh Hồ thì ánh mắt không khỏi chú tâm quan sát, lúc này trong mắt hắn đối phương là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hầu như còn trẻ hơn cả mình, gương mặt hình tròn, nụ cười sáng lạn.


Sau khi hai bên bắt tay nhau thì Phương Anh Hồ cười nói: - Bí thư Tử Quân, biết rõ ngài đến tỉnh Mật Đông thế nên tôi cảm thấy rất vui mừng, tôi thật sự rất nể trọng những gì ngài đã làm ở Nam Giang, tôi cực kỳ ủng hộ ngài đến công tác ở Mật Đông.

Vương Tử Quân nói hai câu khiêm tốn, sau đó cùng Phương Anh Hồ đi vào trong phòng. Bên trong chỉ có hai chiếc ghế, rõ ràng lần này Phương Anh Hồ không mời thêm ai khác. Sau khi hai người ngồi xuống thì nhân viên phục vụ dâng thức ăn lên, Phương Anh Hồ dùng giọng điệu vui vẻ giới thiệu tình huống tỉnh Mật Đông cho Vương Tử Quân.

- Trưởng phòng Vương, kinh tế tỉnh Mật Đông chúng ta tuy kém hơn tỉnh Nam Giang, thế nhưng ban ngành Mật Đông dưới sự dẫn dắt của bí thư Sầm lại tràn đầy niềm tin. Chúng ta đề xuất phương châm một năm biến đổi, ba năm biến hình, năm năm biến dạng. Sau khi món ăn được dọn ra đầy đủ thì Phương Anh Hồ cười cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe và liên tục gật đầu, gần đây kinh tế Mật Đông phát triển đặc biệt nhanh, đặc biệt là sự quật khởi của thành phố Linh Lung càng làm cho người ta phải lau mắt nhìn.

Nhưng dù sao thì nội lực của Mật Đông cũng khá mỏng, nếu muốn vượt qua Nam Giang cũng là rất khó khăn.

Phương Anh Hồ là một người cực kỳ giỏi ăn nói, chỉ sau mười phút thì Vương Tử Quân căn cứ vào những lời của đối phương để có được ấn tượng cang thêm sinh động về tỉnh Mật Đông. Nhưng trong lúc trò chuyện thì Vương Tử Quân phát hiện một vấn đề, đó là Phương Anh Hồ nói nhiều đến bí thư Sầm Vật Cương, lại ít nói đến chủ tịch Đường Chấn Huy.


Loại hiện tượng này không phải là Phương Anh Hồ có thể biểu hiện ra ngoài. Người này là thường ủy tỉnh ủy, phải là người theo sát chủ tịch Sầm Vật Cương, nếu hắn có quan hệ tốt với Đường Chấn Huy thì chỉ sợ sẽ mất đi chiếc ghế của mình.

- Cốc cốc cốc. Khi hai người đang trò chuyện đầy hứng khởi thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, vẻ mặt Phương Anh Hồ cực kỳ bình tĩnh, hắn nói một câu mời vào.

Sau đó một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi vào trong phòng, người này khá cao to, trên mặt mang theo nụ cười, lại xách theo một chai rượu: - Thư ký trưởng, tôi biết anh ngồi đây uống rượu, thế nên đến mời anh một ly.

- Ha ha, giám đốc Lỗ đến rất đúng lúc, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là bí thư Vương, bí thư Vương Tử Quân, ngay sau đó sẽ đến tỉnh Mật Đông chúng ta nhận chức. Phương Anh Hồ nói rồi chỉ vào người đàn ông hơn năm mươi tuổi vừa đi vào phòng: - Bí thư Vương, vị ngày chính là giám đốc Lỗ Đỉnh Thành của tập đoàn Đỉnh Duyệt tỉnh Mật Đông, là một lãnh đạo doanh nghiệp nổi tiếng trong tỉnh, đã cho ra nhiều cống hiến với sự nghiệp phát triển kinh tế của tỉnh nhà.

Phương Anh Hồ giới thiệu xong thì Lỗ Đỉnh Thành nâng ly rượu lên nói: - Bí thư Vương, tôi mời ngài một ly.

Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cười cười nó với Lỗ Đỉnh Thành: - Tôi cũng đã nghe qua đại danh của giám đốc Lỗ, kính rượu cũng không hay, chúng ta cùng nhau uống một ly xem như làm quen.


Lỗ Đỉnh Thành nâng ly lên cười ha hả cụng ly với Vương Tử Quân, sau đó hắn uống cạn ly rượu của mình.

- Bí thư Vương, nói thật hôm nay tôi đến đây cũng không phải là trùng hợp, mà tôi đặc biệt ở đây chờ ngài. Con người của tôi trước kia bận rộn vì sự nghiệp, căn bản không có thời gian giáo dục con cái, thế cho nên mới làm cho nó có tính nết như hiện tại, không biết trời cao đất rộng mà xông về phía bí thư Vương. Kính mong bí thư Vương nhìn vào phương diện nó còn trẻ chưa hiểu chuyện mà không chấp nhất.

- Tôi sẽ đưa nó về nhà dạy bảo một phen, cho nó biết thế nào là quy củ. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi lại nâng ly rượu lên nhận lỗi với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Lỗ Đỉnh Thành, hắn không lên tiếng, ly rượu trong tay không nhấc lên.

Phương Anh Hồ là người trung gian, hắn nhìn bộ dạng dầu muối không vào của Vương Tử Quân, thế là biết rõ lúc này trưởng phòng Vương cũng không dễ dàng gì. Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn chợt cười nói: - Bí thư Sầm từng nói, người trẻ thường phạm phải sai lầm, sửa chữa là được, có người thanh niên nào chưa phạm sai lầm cơ chứ?

Phương Anh Hồ nói những lời này xem như chỉ điểm cho Vương Tử Quân, là bí thư Sầm đã nói với hắn như vậy, để cho Vương Tử Quân xử lý như thế.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt hai người Lỗ Đỉnh Thành và Phương Anh Hồ, hắn cũng cười nói: - Bí thư Sầm nói đúng, nhưng người trẻ nếu không muốn tiếp tục phạm sai lầm thì đầu tiên là phải khắc sâu nhận thức với sai lầm của mình, thư ký trưởng ngài nói xem có đúng không?

Vẻ mặt Lỗ Đỉnh Thành chợt trở nên cực kỳ ngưng trọng, hắn không ngờ đưa Sầm Vật Cương ra rồi mà con mình còn chưa thoát được. Trong cảm giác của hắn thì lời nói của Sầm Vật Cương là thánh chỉ ở Mật Đông, rất nhiều chuyện chỉ cần bí thư Sầm mở miệng là được giải quyết thỏa đáng.


Khi vẻ mặt Lỗ Đỉnh Thành cực kỳ ngưng trọng thì Phương Anh Hồ đứng bên cạnh đã cười nói: - Bí thư Vương nói đúng, không biết ngài cảm thấy Tiểu Lỗ nên tiếp nhận trừng phạt thế nào?

- Điều này cũng không dễ nói, cái này không liên quan đến ân oán cá nhân, cứ dựa theo trình tự pháp luật là được. Vương Tử Quân nói đến đây thì thản nhiên nói: - Chỉ cân nói rõ tình huống, tôi tin pháp luật sẽ xử lý công bình công chính.

Bốn mươi phút sau Vương Tử Quân rời khỏi khách sạn Mật Đông, Phương Anh Hồ và Lỗ Đỉnh Thành cùng đưa hắn rời khỏi khách sạn. Khi xe của Vương Tử Quân hòa vào dòng xe ngoài đường lớn, Lỗ Đỉnh Thành chợt nói: - Thấy chưa, đây không phải là đèn cạn dầu.

Phương Anh Hồ nhìn thoáng qua Lỗ Đỉnh Thành, hắn không nói gì, chỉ đi vào trong khách sạn. Lỗ Đỉnh Thành có quan hệ khá tốt với Phương Anh Hồ, hắn cười nói: - Thư ký trưởng Phương, họ Vương kia không chịu bỏ qua, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ để cho con tôi bị giữ lại nhiều ngày nữa sao?

- Không có việc gì, anh Đường năm xưa như thế nào, bây giờ còn chưa tính là gì. Phương Anh Hồ nói đến hai chữ anh Đường thì khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.

Phương Anh Hồ nói đến anh Đường làm cho Lỗ Đỉnh Thành phải nở nụ cười, rõ ràng hắn biết Phương Anh Hồ nói đến ai.

- Yên tâm đi, Tiểu Lỗ sẽ không có chuyện gì. Phương Anh Hồ nói đến đây thì hai mắt khẽ hấp háy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui