Trong nhà chỉ có Triệu Tuyết Hoa và Tiểu Bảo Nhi thế nhưng lại đầy tiếng cười. Tiểu Bảo Nhi đang đeo mặt nạ hình mèo, đang chạy qua lại trong phòng. Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc quay về thì nhanh chóng lao ra.
- Mẹ, con là mèo lớn, meo meo, mau cho con ôm một cái. Tiểu Bảo Nhi cố gắng bày ra bộ dạng hung hăng để lớn tiếng hù dọa Mạc Tiểu Bắc.
Mặc dù trong mắt Vương Tử Quân thì Mạc Tiểu Bắc là một người phụ nữ tài trí, thế nhưng không thể không nói Tiểu Bảo Nhi chính là một uy hiếp của nàng. Khi vừa thấy con trai thì nàng cũng ném bỏ đi tích cách không thích bị làm phiền, nhanh chóng quấn lấy con trai vui đùa một lát.
Mạc Tiểu Bắc nhìn bộ dạng đổ đầy mồ hôi của Tiểu Bảo Nhi, nàng yêu thương ôm lấy con, muốn gỡ mặt nạ của nó ra, nàng cười hỏi: - Ngoan nào, bà nội mua cái mặt nạ này rất đáng sợ, làm cho mẹ thấy rất sợ hãi, con mau cởi ra cho mẹ.
- Mặt nạ này là một bác trai mua cho con. Tiểu Bảo Nhi vùng ra khỏi lòng Mạc Tiểu Bắc, sau đó chạy về một hướng khác trong phòng.
- Tử Quân, vừa rồi mẹ đưa Tiểu Bảo Nhi ra ngoài thì gặp một người, anh ta nói mình họ Thạch, có quen biết với con, còn nói có gọi điện thoại cho con nhưng không ai nghe máy. Triệu Tuyết Hoa vừa nhận lấy những món Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc mua vừa cười nói.
Họ Thạch? Vương Tử Quân nghĩ ngay đến Thạch Kiên Quân. Trước tết Vương Tử Quân đã liên hệ điện thoại với Thạch Kiên Quân, hai bên chúc tết lẫn nhau. Khi đó Thạch Kiên Quân còn nói hẹn khi nào đến thủ đô sẽ tự mình chúc mừng.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó thấy mười cuộc gọi nhỡ. Hắn nhìn những số gọi điến, cảm thấy phần lớn là người quen, thế nhưng cũng có vài số điện thoại hắn không biết của ai.
Vương Tử Quân bấm số điện thoại của Thạch Kiên Quân, bên trong nhanh chóng truyền ra một giọng đàn ông cực kỳ bình tĩnh: - Chào anh, tôi là Mã Sướng Quốc.
Vương Tử Quân căn bản không biết Mã Sướng Quốc là ai, nhưng hắn biết đó là thư ký của Thạch Kiên Quân, hắn nhanh chóng cười nói: - Chào anh, xin hỏi bí thư Thạch có ở đó không?
Mã Sướng Quốc rất cảnh giác với giọng điệu của Vương Tử Quân, hắn khẽ hỏi: - Xin hỏi anh là...
- Tôi là Vương Tử Quân ở Nam Giang.
Vương Tử Quân báo thân phận xong thì giọng điệu của Mã Sướng Quốc chợt xoay chuyển một trăm tám mươi độ: - Chào trưởng phòng Vương, bí thư Thạch đang trò chuyện với khách, tôi sẽ nhanh chóng báo cáo với anh ấy.
Nửa phút sau đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười cởi mở của Thạch Kiên Quân: - Chào trưởng phòng Vương, tôi là Thạch Kiên Quân, chúc cậu năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Vương Tử Quân nghe lời chúc của Thạch Kiên Quân, cũng không quên chúc lại đối phương. Hai người nói vài câu chúc tết, Thạch Kiên Quân chợt cười nói: - Cậu Tử Quân, trưa mai cậu có thời gian không, hai gia đình chúng ta cùng dùng cơm nhé?
Trong quan trường cùng dùng cơm là bình thường, nhưng nếu như đưa cả nhà đi, như vậy là dùng cơm với mối quan hệ thân cận. Uy danh của Thạch Kiên Quân ở tỉnh Sơn Nam ngày càng mạnh, lúc này hắn chủ động yêu cầu hai nhà dùng cơm, tất nhiên thể hiện sự coi trọng với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản không từ chối với lời mời thân cận này của Thạch Kiên Quân, hắn cười nói: - Bí thư Thạch, tôi đang định đến thăm hỏi ngài và chị, như vậy thì tốt quá, ngài xem Đại Nhạn Phủ có được không? Thức ăn nơi này cũng không tệ.
- Trưởng phòng Tử Quân, chút chuyện như vậy cậu cũng không cần quan tâm, thế này đi, mười một giờ trưa mai tôi sẽ cho người lái xe đến đón cậu. Thạch Kiên Quân cười ha hả rồi dùng giọng không cho phép phân trần nói.
Vương Tử Quân cũng không chối bỏ sắp xếp của Thạch Kiên Quân, đến cấp bậc của bọn họ thì ai mời khách cũng được, chủ yếu là tăng tiến quan hệ giữa đôi bên mà thôi.
Thời gian trôi qua khá nhanh, mười giờ rưỡi ngày hôm sau Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Mã Sướng Quốc. Hắn và Mạc Tiểu Bắc thu dọn vài thứ, sau đó chậm rãi đi ra khỏi nhà.
Mã Sướng Quốc là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cơ thể có hơi gầy, đeo một cặp kính đen làm cho người ta sinh ra cảm giác thông minh tháo vát. Hắn là cán bộ tỉnh Sơn Nam, tất nhiên hắn biết rõ Vương Tử Quân là ai, thế cho nên vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì dùng giọng khách khí nói: - Chào trưởng phòng Vương.
Vương Tử Quân bắt tay với Mã Sướng Quốc rồi thuận tiện ngồi vào trong xe. Sau đó xe chậm rãi chạy ra khỏi nhà, hắn nói hai câu với Mã Sướng Quốc. Từ câu chuện của Mã Sướng Quốc, hắn biết Mã Sướng Quốc là người gần đây được điều động làm thư ký của Thạch Kiên Quân, trước kia người này công tác ở phòng nghiên cứu chính sách.
Vương Tử Quân cũng không có ý nghĩ kết bạn với Mã Sướng Quốc, hơn nữa với thân phận của Vương Tử Quân làm cho Mã Sướng Quốc liên tục nói lời nịnh nọt. VÌ vậy hai người đi trên đường đều cảm thấy vui vẻ, Mạc Tiểu Bắc không nói lời nào, biểu hiện có chút đông cứng.
- Trưởng phòng Vương, nói thật thì bí thư Thạch cảm thấy rất không vui khi ngài rời khỏi Sơn Nam. Bí thư Thạch có một câu rất sâu sắc, chính là địa phương nào có ngài thì căn bản không cần phải lo lắng. Mã Sướng Quốc nói lời này thì có một nửa là nịnh nọt, một nửa là chân thành.
Mã Sướng Quốc là cán bộ tỉnh Sơn Nam, hắn hiểu rõ tình huống của thành phố Lưu Nhị, càng cảm động sự vênh váo của đám cán bộ thành phố Lưu Nhị. Lúc này ở trong Sơn Nam có lưu truyền một tin tức, đó là dù Vương Tử Quân rời khỏi Lưu Nhị thế nhưng ý nghĩ phát triển kinh tế trước đó không ai dám thay đổi.
Mã Sướng Quốc có tương lai quy hoạch cho chính bản thân mình, đó là hắn sẽ công tác bên cạnh Thạch Kiên Quân vài năm, sau khi cho ra thành tích thì sẽ xuống tuyến dưới đãi cát tìm vàng. Tất nhiên ý nghĩ tốt nhất của hắn chính là mình xuống Lưu Nhị.
Mã Sướng Quốc biết rõ lời nói của người nào có tác dụng nhất ở Lưu Nhị, vì vậy khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì hắn căn bản ném ra tất cả vốn liếng, muốn cho ra ấn tượng tốt với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không quá chú tâm đến những lời nịnh nọt của Mã Sướng Quốc, bây giờ hắn thật sự được người ta nịnh nọt quá nhiều. Sau khi trò chuyện với Mã Sướng Quốc thêm một lúc thì xe chạy đến và dừng lại trước cổng khách sạn.
- Ủa? Lái xe ở phía trước từ đầu đến giờ không nói gì, lúc này hắn chợt kinh ngạc kêu lên một tiếng, ánh mắt không khỏi nhìn qua Mạc Tiểu Bắc thông qua kính chiếu hậu. Biểu hiện của lái xe làm cho Vương Tử Quân và Mã Sướng Quốc không cùng hẹn mà nhìn ra ngoài.
Lúc này trên màn hình huỳnh quang của khách sạn đang phát ra một thông báo tìm người, nhưng nội dung của thông báo lại không tầm thường, chẳng qua hai người Vương Tử Quân và Mã Sướng Quốc không quan tâm đến nội dung, chỉ nhìn vào hình ảnh xuất hiện trên màn hình.
Tuy chỉ là một tấm ảnh chụp sơ sài, thế nhưng chỉ cần là người đã gặp Mạc Tiểu Bắc đều biết rõ đó là Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc cũng nhìn ra, sau khi nhìn màn hình bên ngoài thì vẻ mặt có chút tức giận. Vương Tử Quân là người ở cùng với nàng khá lâu năm, hắn biết rõ nàng thật sự tức giận.
Vương Tử Quân khẽ kéo vai của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt cười nói: - Tiểu Bắc, có nhiều con cóc muốn ăn thịt thiên nga, em nếu vì vậy mà tức giận thì không phải là sẽ chết mất sao?
- Anh còn nói như vậy được à? Mạc Tiểu Bắc đấm Vương Tử Quân một cái rồi nở nụ cười.
Mã Sướng Quốc thầm cảm thán: Hèn gì có người vừa thấy mặt Vương phu nhân thì đã treo thưởng một trăm ngàn để tìm người, chính mình có thực lực như vậy sẽ tuyệt đối không hàm hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...