- Các vị, bây giờ tôi thật sự nói hai chữ may mắn, trải qua những căn cứ xác minh của tổ chức y tế thế giới, tỉnh Nam Giang chúng ta là nơi phát dịch sớm nhất, thế nhưng lại là địa phương chịu ảnh hưởng nhỏ nhất. Vì sao lại như vậy? Diệp Thừa Dân hắng giọng một cái rồi dùng giọng không chút do dự nói: - Điều này không thể nào ly khai khỏi ánh mắt nhin xa trông rộng và phương án phòng chống dịch mạnh mẽ cực kỳ hiệu quả của đồng chí Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ. Vì hai vị đồng chí này nhìn xa trông rộng cẩn trọng công tác mà tỉnh Nam Giang chúng ta mới giảm thiểu đến mức thấp nhất thiệt hại gánh phải.
Khi Diệp Thừa Dân lên tiếng thì tiếng gõ cửa vang lên, lão khẽ nhăn mày, dù sao đây cũng là đang họp, lão không muốn bị quấy rầy. Khuất Chấn Hưng đi theo lão thời gian dài căn bản cũng biết rõ thái độ này.
"Chuyện gì xảy ra?" Tuy Diệp Thừa Dân có chút mất hứng nhưng vẫn phải nói một câu mời vào.
Người đi vào không phải là Khuất Chấn Hưng, chính là thư ký trưởng Trịnh Thanh Tuyền. Hắn đi đến bên cạnh Diệp Thừa Dân rồi trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, vừa rồi thượng cấp gọi điện thoại đến nói chúng ta nhanh chóng tổng kết kinh nghiệm phòng dịch, nửa giờ sau phải có văn bản báo cáo.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, ánh mắt lão rơi lên người Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, anh là tổ trưởng tổ phòng dịch tỉnh Nam Giang, anh sắp xếp chuyện này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu xem như đồng ý, hắn nhìn thoáng qua Trình Viên Lệ rồi khẽ nói: - Bí thư Diệp, tôi còn có công tác cần báo cáo.
Diệp Thừa Dân căn bản có tâm tình rất phức tạp với Vương Tử Quân, sau khi nghe Vương Tử Quân nói có công tác cần báo cáo thì cười nói: - Có chuyện gì trưởng phòng Vương cứ nói ra là được.
- Bí thư Diệp, vừa rồi tôi biết được thượng cấp rất quan tâm và coi trọng công tác phòng dịch, tất cả tỉnh thành anh em chung quanh đều là lãnh đạo đứng đầu gánh trách nhiệm này, tôi gánh vác nhiệm vụ trọng đại như thế này cũng có chút chật vật, thế nên tôi mong sao ngài và chủ tịch Lý cùng nhau đứng lên gánh vác. Vương Tử Quân nói những lời này nếu đặt vào công tác khác thì nhất định sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác trốn tránh trách nhiệm, nhưng lúc này thành tích đã là quá rõ ràng, Vương Tử Quân tỏ tư thái như vậy càng là cống hiến công lao cho Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân nhìn vào phần công lao này mà cực kỳ thèm thuồng, nếu nói không động tâm thì là giả. Bây giờ tình hình y tế trong nước đã tốt hơn, bây giờ dịch bệnh bộc phát, tỉnh Nam Giang lại khống chế được tình hình hiện tại, nhìn từ phương diện này thì thấy đã làm tốt công tác tránh được tổn thất lớn; nhìn từ phương diện khác lại thấy đây là một hành động vĩ đại vì tổ quốc.
Những thứ này đều được Diệp Thừa Dân nghĩ đến, thế nhưng dù lão thèm nhỏ giãi thì cũng không dày mặt đến mức đứng lên nhận hết về mình. Hội nghị thường ủy trước đó lão và Lý Thừa Uyên căn bản trốn tránh trách nhiệm của sự kiện này còn chưa kịp, bây giờ có thành tích thì lại nhảy xổ ra giành chén canh, không phải là quá mất mặt sao?
Hơn nữa thượng cấp đã nắm trong tay danh sách lãnh đạo tham gia tổ công tác phòng dịch ở Nam Giang, nếu Diệp Thừa Dân tiến lên tranh giành lợi ích, như vậy lãnh đạo nhìn vào sẽ nghĩ thế nào?
- Trưởng phòng Tử Quân, anh và chủ tịch Trình làm rất tốt ở công tác phòng dịch lần này, tôi thấy cũng không nên có thay đổi gì cả. Cái gì cần tôi và chủ tịch Lý phối hợp thì các anh cứ nói, bây giờ tôi muốn nắm bắt công tác phòng dịch ở một mức độ cao hơn. Diệp Thừa Dân nói cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, hắn không nói thêm điều gì mà nhìn thoáng qua Trình Viên Lệ. Lúc này Trình Viên Lệ hiểu ý của Vương Tử Quân, bây giờ có công lao lớn, hai người bọn họ muốn ăn thì cũng phải xem người ta có ghen ghét hay không. Bây giờ công lao đã rơi lên đầu mình, còn không bằng thoải mái ném ra vài phần bánh, cho vài người có lợi ích, cùng nhau cộng hưởng, như vậy rõ ràng là biết làm người, làm mất đi những phần công kích của người khác.
- Bí thư Diệp, ngài cũng không nên từ chối trách nhiệm ở phương diện này. Văn kiện của thượng cấp đã ghi rõ lãnh đạo chủ yếu phải là người phụ trách hoàn toàn trách nhiệm, đây là ý gì? Đó là lãnh đạo thượng cấp ném ra một cái lồng cho ngài, dù ngài có muốn trốn tránh cũng không được. Trình Viên Lệ cười và nói xong thì vẻ mặt mọi người đều vui vẻ.
Diệp Thừa Dân chỉ vào Trình Viên Lệ rồi nói: - Hay cho chủ tịch Trình, chị rõ ràng ép tôi lên ngôi.
Sau đó Trình Viên Lệ lại nói với Lý Thừa Uyên: - Chủ tịch Lý, ngài cũng là người phải chịu trách nhiệm chủ yếu, hai vị cũng không nên tiếp tục chối bỏ được nữa.
Lý Thừa Uyên cười hì hì nhưng thật lòng thì cực kỳ tình nguyện tiếp nhận lời đề nghị của Vương Tử Quân. Dù sao thì lão còn chưa ngồi vững trên vị trí chủ tịch Nam Giang, còn chưa có ấn tượng sâu sắc trong suy nghĩ của lãnh đạo trung ương. Nếu như hắn có được một phần công lao trong chuyện này, tất nhiên sẽ là một việc cực kỳ tốt, còn giống như một cơn mưa đúng lúc.
Nhưng Diệp Thừa Dân là cáo già lại mở miệng từ chối, điều này làm cho hắn không thể nói xen vào. Diệp Thừa Dân đúng là khốn kiếp, anh mở miệng biểu hiện sự khoan dung, sao không suy xét đến ý nghĩ của người khác? Khi hắn đang thầm căm hận Diệp Thừa Dân thì cũng không khỏi liên tục mong mỏi sự việc phát triển theo đúng như lời nói của Trình Viên Lệ.
Trình Viên Lệ nói thêm hai câu, Diệp Thừa Dân nói ra những lời giúp đỡ, thế nhưng dù thế nào thì lão cũng không chịu nhận làm tổ trưởng tổ công tác phòng dịch, điều này làm cho bầu không khí hội nghị có chút quỷ dị.
Đậu Minh Đường và Trịnh Thanh Tuyền ngồi ở bên kia cười mà không nói. Lúc này hai người bọn họ đều hiểu rõ ràng, công lao như một chiếc bánh ngọt, dù có được chia thành hai phần bằng nhau, dù có thái độ thế nào cũng bị coi là khoa chân múa tay, khó ăn nói với tất cả các bên.
Vương Tử Quân thật sự không chịu được cách thức từ chối từ mọi phương diện của Diệp Thừa Dân, hắn cười nói: - Bí thư Diệp, có câu đi theo số đông thì không bị đánh, các tỉnh thành anh em đã phân phối rõ ràng, chúng ta nên tiến hành theo phương án của bọn họ.
Vương Tử Quân nói như vậy thì Diệp Thừa Dân không còn lý do để từ chối, dù sao thì người nào cũng không tình nguyện chia chén canh cho ai khác, nếu lão chối bỏ quá mức thì người ta sẽ nghĩ thế nào? Sẽ làm cho mọi người ngại ngùng, dẫn đến những tiến hành ngu xuẩn.
- Nếu trưởng phòng Tử Quân đã nói như vậy, vậy cứ xử lý theo đề nghị của anh. Nhưng có một điều thế này, tôi và chủ tịch Lý sẽ là tổ trưởng danh dự, tất cả công tác chứng thực đều phải do trưởng phòng Vương anh xử lý. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì xem như bánh ít đi bánh quy lại, cũng phản ánh bí thư Diệp có chừng mực ở phương diện này. Vương Tử Quân do dự một chút rồi nói: - Bí thư Diệp, tuy phòng chống dịch rất quan trọng, thế nhưng phươgn diện triển khai mở rộng công tác vẫn không nên quên công tác xây dựng phát triển kinh tế, chúng ta nên nắm hai công tác một lúc, công tác nào cũng phải cứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...