Dương Độ Lục khoát tay áo nói với ủy viên Trần: - Anh Trần, mời anh ngồi xuống nói chuyện, hai người chúng ta đã lâu không trò chuyện với nhau, lúc này ngồi xuống trò chuyện một chút.
Tuy hai người ở cùng một đơn vị nhưng với vị trí hiện tại thì Dương Độ Lục căn bản khó có thời gian tiến hành trao đổi tận tình với những vị lãnh đạo khác trong đơn vị của mình.
Ủy viên Trần cười cười ngồi xuống đối diện với Dương Độ Lục, sau khi trao đổi vài vấn đề thì hắn đưa phần văn kiện trong tay cho trưởng ban Dương: - Trưởng ban Dương, ngài xem qua thứ này đi, đây phần lớn là thư tố cáo của quần chúng và cán bộ, chủ yếu phản ánh về tình huống ở Nam Giang.
Dương Độ Lục xem xét vài lượt, trên cơ bản đã hiểu phản ánh vấn đề gì. Lão đặt văn kiện xuống bàn, sau đó nhìn ủy viên Trần rồi nói: - Anh Trần thấy sự việc này thế nào?
- Trưởng ban Dương, nếu người ta đã phản ánh đến chỗ chúng ta, tôi tin tưởng cũng có đơn thư tố cáo vào tay các vị lãnh đạo. Tôi cảm thấy chúng ta cần phải phân tách nó làm hai vấn đề, lần này Nam Giang nghiêm khắc phòng chống dịch, nhìn từ góc độ công tác thì cũng không có gì sai; nhưng tôi cảm thấy cán bộ Nam Giang không nắm chắc mức độ sự việc, đặc biệt là hai đồng chí phụ trách đặc biệt công tác này, bọn họ căn bản khó thể nào trốn tránh trách nhiệm được.
Ủy viên Trần nói rất đúng trọng tâm, sau khi nói xong thì dùng ánh mắt quan sát phản ứng của Dương Độ Lục. Nhưng hắn thất vọng vì ánh mắt và gương mặt của lãnh đạo là không chút thay đổi, bàn tay lãnh đạo vẫn lật văn kiện trên bàn, vẻ mặt không có chút vui sướng hay bất mãn.
Ủy viên Trần tuy thất vọng với phản ứng của Dương Độ Lục thế nhưng hiểu đây chỉ là một phản ánh bình thường, thế nên chỉ lẳng lặng chờ những sắp xếp tiếp theo của lãnh đạo.
- À, hăng quá hóa dở, nhưng chúng ta cần phải xuất phát từ ý nghĩ tích cực công tác của các đồng chí tỉnh Nam Giang. Dương Độ Lục trầm ngâm giây lát rồi nói với ủy viên Trần.
- Trưởng ban Dương, chỗ này của tôi còn có chuyện cần báo cáo với ngài. Dựa theo những sắp xếp của hội nghị trước đó, bây giờ chúng ta đã tiến hành sắp xếp công tác điều động của đồng chí Vương Tử Quân. Tôi cảm thấy đồng chí Vương Tử Quân có năng lực rất mạnh nhưng ở phương diện kinh nghiệm thì vẫn có chút khiếm khuyết. Căn cứ vào thái độ phụ trách với đồng chí, tôi cho rằng nên tiến hành theo đúng trình tự bổ nhiệm với đồng chí Vương Tử Quân, để cho anh ấy rèn luyện thêm hai năm.
Dương Độ Lục biết rõ điều động với Vương Tử Quân, lão cảm thấy có chút hâm mộ vì vị trí mà Vương Tử Quân sắp sửa tiến lên. Lúc này ủy viên Trần mở miệng rõ ràng là một đả kích với Vương Tử Quân.
Dù sao thì rèn luyện thêm vài năm sẽ cách xa vị trí trước đó đã được định sẵn.
Hơn nữa Vương Tử Quân bây giờ làm rất tốt công tác ở Nam Giang, nếu như đưa người này đến nơi khác, tất cả phải làm lại từ đầu, có thể nói là một điều động xuống chức.
- À, tôi sẽ phản ánh lời đề nghị của anh với lãnh đạo.
...
Chuyện thay đổi nhân sự vĩnh viễn luôn lay động nhân tâm, văn kiện thay đổi vị trí của bốn vị lãnh đạo căn bản được phát đến các đơn vị với tốc độ nhanh nhất.
Bốn vị lãnh đạo kia căn bản là khá trẻ tuổi nhưng vị trí mà bọn họ nhận được lại rất quan trọng. Thay đổi này làm cho người ta chú ý đên sự biến đổi thân phận của các vị lãnh đạo này, đồng thời căn cứ vào độ tuổi của bọn họ để cho ra nhiều phán đoán. Nhưng có một phương diện mà mọi người chú ý hơn, đó là những người có quan hệ với Vương Tử Quân đều phát hiện trong danh sách không có tên của trưởng phòng Vương.
Mặc dù không có tin tức xác thực thế nhưng nhiều người thật ra biết Vương Tử Quân căn bản là một người trong danh sách này, thậm chí còn là người xếp đầu tiên. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân căn bản không có sắp xếp, điều này không khỏi làm cho người ta sinh ra nhiều suy đoán.
Không có mặt trong danh sách thì chỉ có một khả năng, đó là Vương Tử Quân có điều động khác, cũng có thể là mất đi cơ hội lần này.
Thăng chức, người biết được Vương Tử Quân sắp tiến lên chức vụ gì, bây giờ không khỏi thầm nghĩ còn chức vụ gì cao hơn nữa sao? Hơn nữa bây giờ công tác phòng chống dịch ở Nam Giang đang bị người ta xào nấu, khả năng thăng chức của Vương Tử Quân hầu như là không có, nếu không phải thăng chức thì rõ ràng là mất đi cơ hội.
Tuy Vương Tử Quân còn trẻ nhưng quan trường vĩnh viễn là một con đường phải đi từng bước, nếu vì một sự kiện nào đó mà anh tụt về phía sau, như vậy kết quả sẽ là anh không thể nào gượng dậy nổi.
Trước khi có văn kiện đưa xuống tuyến dưới thì Vương Tử Quân đã nhận được kết quả, Lâm Trạch Viễn tự mình gọi điện thoại đến báo cho hắn biết. Dù Lâm Trạch Viễn không có tiến hành nói bất kỳ lời trách cứ nào trong điện thoại với Vương Tử Quân, ngược lại còn an ủi hắn làm cho tốt, sau này còn nhiều thời gian, thế nhưng hắn có thể căn cứ vào những lời an ủi của Lâm Trạch Viễn để thấy rõ có vài phần thất vọng.
Tuy sự thất vọng của Lâm Trạch Viễn không dao động được địa vị của Vương Tử Quân, thế nhưng nhiều lời thất vọng sẽ biến thành tuyệt vọng.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến những bổ nhiệm lần này, dù sao thì khi hắn làm chuyện này cũng đã nghĩ đến hậu quả. Bây giờ tất cả được khống chế rất tốt, nó là một an ủi lớn đối với hắn.
Không tiếp tục xuất hiện thêm những ca bệnh mới, đã hai mươi ngày rồi chưa từng phát hiện thêm ca bệnh nào, Vương Tử Quân nghĩ đến tình hình bệnh tình đã được khống chế, hắn cảm thấy bây giờ đại đa số mọi người có thể an toàn được hưởng một cái tết âm lịch tốt đẹp.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân cầm điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi điện thoại đến là Diệp Thừa Dân. Vương Tử Quân do dự giây lát, hắn khẽ nghe máy, chợt nghe thấy người bên kia lên tiếng: - Chào trưởng phòng Vương, tôi là Diệp Thừa Dân, bây giờ anh có thời gian không?
Diệp Thừa Dân là lãnh đạo đứng đầu Nam Giang, trên cơ bản đến bây giờ cũng chưa từng hỏi người khác có thời gian hay không. Lúc này Diệp Thừa Dân hỏi như vậy căn bản đã quá đủ tôn trọng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư ngài có gì cần phân phó sao?
- Trưởng phòng Tử Quân, anh cũng đã được xem qua văn kiện điều động nhân sự của ban tổ chức trung ương, tôi thấy anh không nên quá đau lòng, bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt, chút vấn đề bây giờ cũng không phải là tất cả. Diệp Thừa Dân nói không giống như thái độ trước kia, giống như một người anh đang an ủi đứa em của mình.
Tuy Diệp Thừa Dân gọi điện thoại đến không phải là an ủi mình, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cười nói: - Cám ơn bí thư Diệp, tôi biết phải làm sao, không có việc gì.
- Không có việc gì là tốt rồi! Trưởng phòng Tử Quân, sau này làm việc nhất định phải ổn định, đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt cần phải ổn định. Một chữ ổn dù ghi thì dễ nhưng làm được cũng không dễ dàng gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...