- Sau đó thì sao? Chấn Giang có học đại học không?
- À, thi đậu đại học, hơn nữa còn là sinh viên đầu tiên trong thôn, khi đó nhiều người trong thôn đến nhà chúng ta, anh nhớ vào buổi tối em kích động khóc cả đem, thật sự rất ngốc. Vương Tử Quân khẽ vỗ vai Liêu An Như rồi khẽ nói: - Sau này có con thì không nên sủng ái nó quá mức.
- Vâng. Liêu An Như khẽ lên tiếng đón chào lời nói của Vương Tử Quân, nàng nằm trên giường và càng ôm chặt lấy hắn. Nhưng lúc này nàng cũng thật sự không quá chú trọng đến lời nhắc nhở của Vương Tử Quân, nàng thầm cho ra quyết định, chỉ cần mình có con với hắn, mình nhất định sẽ cực kỳ cẩn thận, sẽ chăm sóc nó thật tốt, để nó có được cuộc sống hạnh phúc.
Nhất định phải làm cho cậu bé Chấn Giang sống hạnh phúc hơn cả giấc mơ của Vương Tử Quân.
- Sau đó thì sao? Sau khi hạ quyết tâm thì Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân, lúc này nàng muốn biết Vương Tử Quân còn mơ đến cái gì nữa.
Nhưng đã lâu không nói nhiều, hơn nữa một đêm vất vả hai lần, Vương Tử Quân vốn không được ngủ nhiều đã đi vào giấc mộng. Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân ngủ say, bàn tay khẽ duỗi, chuẩn bị đánh thức hắn, thế nhưng khi ngón tay rơi lên người hắn thì dừng lại. Nàng nhìn gương mặt có vài phần kiêu ngạo của Vương Tử Quân, thế là chợt cảm thấy mê say. Nàng khẽ thở dài, sau đó rúc đầu vào lòng hắn.
Tâm nguyện nhiều năm đã trở thành sự thật, Liêu An Như cảm thấy rất hưng phấn, thế nhưng nàng lại càng vui hơn với giấc mộng của Vương Tử Quân. Đó là một giấc mơ mà nàng cực kỳ hướng đến.
- Biết rõ anh đang gạt em, thế nhưng em vẫn rất vui, nếu giấc mơ của anh là thật thì quá tốt... Vương Tử Quân càng ngủ say thì cảm giác yêu thương của Liêu An Như càng thêm mạnh mẽ. Tuy lúc này nàng cũng rất buồn ngủ, thế nhưng nàng cố nén lại, thậm chí còn cho ra vài thủ đoạn để mình không ngủ ngay được.
Một giấc mơ đẹp thế này sao có thể nhanh chóng tàn phai được? Liêu An Như muốn được sống mãi như vậy, nàng càng muốn đưa cả tính mạng vào giấc mơ này, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Màn đêm tĩnh lặng cũng không vì lời cầu nguyện của Liêu An Như mà dừng lại, nó vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhanh chóng tiếp cận buổi sớm mai. Khi luồng sáng đầu tiên trong ngày chiếu vào cửa sổ, nàng bị đánh thức từ trong giấc mơ đẹp của mình.
Liêu An Như nhìn ánh nắng ban mai mà lẩm bẩm: - Trong giấc mơ của anh ấy, sáng sớm tân hôn mình nấu trứng cho anh ấy ăn, tuy giấc mơ kia không tái diễn, thế nhưng mình muốn nó kéo dài một chút.
Khi Vương Tử Quân tỉnh lại thì hắn phát hiện Liêu An Như không còn ở bên cạnh mình, lúc này trong phòng không bật đèn, thế nên gian phòng được trang trí bằng những vật dụng cũ kỹ của Liêu An Như càng giống như kiếp trước, hắn có thể nhìn ra dấu vết lắp đặt những thứ này.
Ví dụ như bức màn, như tấm kính được mặt trời chiếu vào, tất cả giống như nói Vương Tử Quân đang ở vào trong ký ức kiếp trước.
Vương Tử Quân cũng không quay về thời gian Liêu An Như vừa mới kết hôn, hắn mơ màng cảm thấy hai giấc mơ đều phát sinh chân thật.
Vương Tử Quân xuống giường, hắn kéo cánh cửa, bên ngoài là một thế giới khác. Những vật phẩm tinh xảo được lắp đặt phản ánh chủ nhân căn nhà không phải là người có mức độ thưởng thức hạn hẹp.
Không giống.
Vương Tử Quân thầm cảm khái, hắn đi về phía trước, mùi hương xông vào mũi. Hắn nhìn về phía bên kia, trên bàn là vài món điểm tâm sáng, có một món trứng.
Món trứng chiên vàng óng thơm ngát, vài lát hành được đặt lên bốn phía...
…
Vào vị trí hiện tại của Dương Độ Lục thì chương trình mỗi ngày được sắp xếp dày đặc, thời gian giống như một con quỷ keo kiệt, luôn chạy trốn khỏi vòng tay của lão.
Nhưng nửa giờ đầu tiên trong ngày đều được Dương Độ Lục dùng để đọc báo, đây là một sắp xếp theo thói quen, nếu không có chuyện gì quan trọng thì thư ký sẽ không đơn giản đến quấy rầy. Lúc này lão cũng cầm báo lên theo thói quen, một bài báo lọt vào trong mắt, đó là Lâm Trạch Viễn đi tham gia một hội nghị.
Dương Độ Lục nhìn Lâm Trạch Viễn với nụ cười sáng lạn trên môi, hai hàng chân mày khẽ giãn ra, sau đó lão chăm chú xem xét.
Ba mươi phút đối với người thường căn bản chỉ có thể xem hết một tờ báo, thế nhưng với một người như Dương Độ Lục thì ba mươi phút phải xem hết chồng báo trên bàn, vì vậy lão chỉ lướt qua những tin tức quan trọng nhất.
Khi mở một tờ báo khác ra, Dương Độ Lục chú ý đến một bài viết được dùng bút đánh dấu. Lão biết rõ đây là thư ký nói cho mình biết bài viết này quan trọng, cần xem xét.
Dương Độ Lục đưa mắt nhìn lên tiêu đề, bên trên có viết: "Nóng đầu cho ra quyết sách là không được!"
Dương Độ Lục nhìn tiêu đề thì đã thầm hiểu nội dung nó ghi những gì, lão mỉm cười rồi đưa mắt nhìn.
Bài viết này rất sắc bén, quan điểm càng trọng tâm, Dương Độ Lục không thể không thừa nhận người viết ra nó là cán bút tốt.
Mặc dù bài viết không nói rõ người được đề cập là ai, thế nhưng những người có chút mẫn cảm chính trị đều biết được rõ ràng.
Dương Độ Lục xem hết bài báo thì thở dài một hơi, tuy lão cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi kia làm vậy có hơi quá, thế nhưng cũng không thật sự là nóng đầu cho ra quyết sách.
Sau khi sự việc này phát sinh thì Dương Độ Lục có chút bội phục người kia, chưa nói đến những thứ gì khác, chỉ cần người ta bất chấp được mất cá nhân phục vụ dân sinh, cũng đủ nói rõ người này có tâm cảnh là cả thiên hạ.
Trên bàn có nhiều tờ báo, thế nhưng nội dung cũng không có nhiều, thế là không khỏi làm cho Dương Độ Lục cau mày. Có một bài viết nói về phương diện phát triển kinh tế, động đến tình huống phát triển kinh tế của Nam Giang, người viết căn bản có nghiên cứu về kinh tế Nam Giang, tuy lời nói vô cùng khách khí thế nhưng chứng cứ đưa ra khá xác thực.
Tác giả bài viết trịnh trọng khẳng định vài quý trước kinh tế Nam Giang vận hành rất tốt, quý này tuy kinh tế tăng trưởng tốt nhưng lại chậm hơn so với trước đó. Tra cứu nguyên nhân thì thấy tình hình kinh tế bị ảnh hưởng vì phương án phòng chống dịch của Nam Giang là quá mạnh tay.
- Dù chúng ta thật sự phải chú ý phòng chống dịch nhưng không nên quá mức quá phận, chỉ có thể nói ra sự thật mà không phải là tự mình hù dọa mình...
- Cũng không biết những quyết sách nhân sự của Nam Giang là như thế nào.
Những lời nói sắc bén này không khỏi làm cho Dương Độ Lục phải nhíu mày.
- Trưởng ban, ủy viên Trần đến nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Thư ký khẽ đẩy cửa đi vào nói với Dương Độ Lục.
Dương Độ Lục đang suy xét vấn đề, hai hàng chân mày không khỏi nhíu lại. Lão đã phân phó thư ký rất rõ ràng, thời gian mình đọc báo không nên có người đến quấy rầy, quy củ này thì dù là người nào của ban tổ chức trung ương đều biết rõ, bây giờ thư ký sao lại đến quấy rối rồi?
Khi Dương Độ Lục cảm thấy mất hứng thì ánh mắt không khỏi nhìn lên đồng hồ, kim phút đã chỉ sang số bốn mươi, thì ra đã là tám giờ bốn mươi, hèn gì có người đến báo cáo công tác.
Dương Độ Lục cảm khái thời gian qua nhanh rồi gật đầu với thư ký: - Mời ủy viên Trần vào.
- Trưởng ban Dương, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với anh. Ủy viên Trần là một người cực kỳ nghiêm túc trước mặt người ngoài, là người nói năng cực kỳ cẩn thận, nhưng lúc này hắn đứng trước mặt Dương Độ Lục thì nụ cười trên mặt có vẻ đặc biệt sáng lạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...