Liêu An Như nhìn người đàn ông trước mặt mình, khoảnh khắc này tim nàng đập loạn lên, toàn thân vã đầy mồ hôi. Nhiều năm qua nàng căn bản rất có lòng tin với chính mình, mặc kệ nàng đi đến đâu thì cũng luôn cho rằng vẻ đẹp của mình đủ để thu hút tất cả đàn ông chung quanh, sẽ làm cho ánh mắt của bọn họ trở nên sáng ngời. Nhưng chỉ có một người đàn ông là ngoại lệ, chính là người này. Trước kia nàng luôn hy vọng có thể sống chung với người đàn ông này, hôm nay cũng là như vậy, và hôm nay nàng mời anh ta về nhà mình.
- Em có làm vài món, tuy không ngon bằng bên ngoài nhưng cũng có thể ăn cơm. Liêu An Như xoa xoa hai tay rồi chỉ về phía phòng ăn, lại dùng giọng có chút không yên nói.
Phòng ăn có ghế dựa, màn trúc, đèn lồng, tường sơn màu xám với đường nét độc đáo, nhìn qua sẽ thấy lúc lắp đặt tốn rất nhiều tâm tư, hơn nữa lại có vài phần chất phác vừa có cũ vừa có mới, bình thản yên tĩnh, quý ở chỗ có cả bầu không khí ấm áp.
Bàn cơm có bốn món ăn, còn có một chai rượu đỏ. Vương Tử Quân không xa lạ gì bốn món này, kiếp trước Liêu An Như nấu những món này rất ngon, sở trường của nàng chính là những món như vậy.
Vương Tử Quân đối diện với Liêu An Như, hắn cũng không mở chai rượu ra, hắn chỉ cần đũa gắp lấy một miếng thịt kho ở vị trí trung tâm. Những năm qua hắn bắt đầu chú ý đến phương diện dưỡng sinh, rất ít khi ăn thịt.
Sau khi cho miếng thịt vào miệng thì nhanh chóng tiêu hóa, đây là món Vương Tử Quân thích ăn nhất khi còn ở Yên Chi Nam, là món thịt kho tàu của Liêu An Như. Nhưng khi đó giá thịt lúc đó là không thấp với hai vợ chồng hắn, thế nên sau khi sinh con thì món thịt như vậy càng thêm xa xỉ.
- Nếu như dùng củi để nấu thì hiệu quả sẽ còn tốt hơn. Vương Tử Quân thỏa mãn đặt đũa xuống nói với Liêu An Như.
Liêu An Như đang lo lắng đến mức thiếu chút nữa thì tan vỡ, bây giờ nàng chợt sinh ra xúc động muốn đánh người đàn ông này một trận. Nhưng lời khích lệ của hắn với món ăn của mình, không khỏi làm cho nàng cảm thấy ngọt hơn cả uống mật ong.
Liêu An Như có thể ngồi cùng bàn với hắn, có thể nhìn hắn lẳng lặng dùng những món mình tự nấu, đây có lẽ là hạnh phúc lớn nhất đời nàng.
Liêu An Như mở chai rượu rồi khẽ nói: - Chai rượu này em đưa từ nước ngoài về, hương vị rất tốt, anh nếm thử xem thế nào.
Những năm qua Vương Tử Quân có kinh nghiệm ở phương diện uống rượu, tửu lượng cũng tiến triển kha khá. Nhưng hôm nay tâm tình của hắn không được tốt, có câu khi người ta cảm thấy buồn khổ thì uống rượu càng nhanh say, thế nên lúc này ý nghĩ của hắn đã bắt đầu bay bổng như mây trên trời.
- Hai ngày qua em đã đi qua nhiều thành phố, hầu như nhiều người nói về phương diện phòng chống dịch ở Nam Giang, em muốn hỏi xem anh không sao đấy chứ? Cuối cùng Liêu An Như cố gắng lấy dũng khí để nói ra những gì mình đang chất giấu trong lòng.
Liêu An Như lần này vốn cũng không có ý nghĩ muốn đến Nam Giang, thế nhưng sau khi nghe được những lời đồn đãi kia, nàng lại quyết định đến Nam Giang một chuyến. Vì thế nàng từ chối một show diễn, còn bỏ qua vài nghi thức khai mạc quan trọng.
Liêu An Như biết rõ dù là có mình ở bên cạnh cũng không giúp gì được cho Vương Tử Quân, vì chính mình dù có vài phần quan hệ thế nhưng chỉ là một diễn viên với quan trường, trình tự kia nàng không thể nào với tới được.
Nhưng dù Liêu An Như không làm gì thì vẫn phải đến, chưa nói đến phương diện gì khác, chính là vì nàng muốn an ủi hắn một chút.
Vương Tử Quân có thể giả vờ điềm nhiên như không trước mặt nhiều người, thậm chí là cực kỳ bình tĩnh tự tin. Lúc này hắn đã có vài phần men say, hắn nhìn Liêu An Như giống như quay về thời điểm mình còn ở Yên Chi Nam, giống như đã quay về khoảng thời gian năm xưa hai người hạnh phúc bên nhau.
- Anh sở dĩ muốn làm như vậy cũng là vì không muốn tai nạn phát sinh, bây giờ tất cả chuyển biến tốt đẹp, anh lại là mục tiêu để những người kia tấn công...Bên trong có người tác oai tác quái, bọn họ không hy vọng anh có thể tiến lên, cảm thấy nếu như anh ngã xuống thì tốt hơn... Vương Tử Quân đau khổ nhắm mắt lại, hắn ngửa cổ lên uống cạn một ly rượu. - Rất nhiều người cảm thấy anh làm như vậy là gây trở ngại cho sự phát triển của tỉnh Nam Giang, thực tế bọn họ không biết, nếu như buông lỏng cảnh giác, virus sẽ có thời cơ lợi dụng, nếu nó lan tràn thì tai nạn sẽ là cực kỳ khủng khiếp, khi đó hối hận nào còn kịp?
- Em nói xem, nếu như anh bỏ mặc sự việc nghiêm trọng thế này, đợi đến khi sự việc phát sinh mới xử lý thì mọi người có chịu phục không? Như vậy lại có người nói anh tập trung tinh thần giành thành tích của người khác. Vương Tử Quân có vài phần men say, ánh mắt của hắn chợt trở nên khó thể phân biệt. Đối với hắn thì bây giờ mới thật sự là thả lỏng, người phụ nữ kiếp trước đã bỏ ra cả đời nghe những lời thổ lộ bất mãn của hắn đã quay lại ở bên cạnh.
Liêu An Như nghe những lời nói của Vương Tử Quân mà trái tim chợt nóng lên, lúc này nàng cảm thấy Vương Tử Quân cao cao tại thượng đã quay về bên cạnh mình, hai bên càng sinh ra cảm giác thân cận.
"Có thể nói chuyện với anh ấy như vậy thật sự là rất tốt!"
Vương Tử Quân nhịn không được uống thêm một ly, sau đó giọng điệu càng thêm bình thản: - Anh vì thành tích mà làm nó sao? Anh đã có quá nhiều thành tích ở Nam Giang, hướng đi của anh đã được xác định, không ai làm gì được anh, cần gì anh phải khổ như vậy?
Một chai rượu đã cạn trơ đáy, Vương Tử Quân không nhịn được nằm gục mặt trên bàn. Liêu An Như nhìn bộ dạng say sưa của Vương Tử Quân, nàng không khỏi cảm thấy đau lòng, chuẩn bị đưa hắn vào phòng nghỉ ngơi.
Biệt thự rất lớn, ngoài một phòng ngủ dành cho khách còn có một gian phòng ngủ của Liêu An Như. Khi nàng đưa Vương Tử Quân đi được hai bước, nàng chợt nhớ khi mình quay về thành phố Đông Hồng thì chăn màn phòng ngủ dành cho khách đã được giặt đem phơi, bây giờ trong phòng căn bản là trống rỗng.
Căn biệt thự ở thành phố Đông Hồng này chính là tư gia của Liêu An Như, nàng cẩn thận tránh né những nhóm phóng viên truy lùng mình, chưa từng đưa người nào khác đến nơi này.
Liêu An Như nghĩ đến gian phòng chưa từng dùng qua của mình, nàng cắn môi rồi đi về phía căn phòng của mình. Tuy nàng cảm thấy có chút không thích hợp, thế nhưng dù thế nào thì nàng cũng không thể để cho Vương Tử Quân ngủ ở một nơi không thoải mái.
Liêu An Như đẩy cửa ra, đặt Vương Tử Quân lên giường, mồ hôi đổ ra khắp người. Mặc dù trước kia nàng từng làm việc nhà nông, thế nhưng sau đó đi học làm cho cơ thể càng thêm mảnh mai.
Khi Liêu An Như chuẩn bị lấy khăn lau mặt cho Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân chợt mở mắt, ánh mắt nhìn khắp bốn phía.
Là một cái giường phủ vải thô, một cái bàn học bình thường, hai tủ nhỏ kiểu cũ trong góc phòng làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác quen thuộc. Hắn đã có vài phần men say, hắn chợt cảm thấy mơ hồ, chợt sinh ra một ý nghĩ giống như mình đang quay về thôn Yên Chi Nam.
Mình về đến nhà rồi, về đến nơi mình đã từng kết hôn, đây là phòng trong nhà Liêu An Như, không phải năm xưa phòng của Liêu An Như cũng được sắp xếp như vậy sao?
Liêu An Như thấy Vương Tử Quân mở mắt ra thì cảm thấy hít thở dồn dập, nàng thấy Vương Tử Quân nhìn chằm chằm gian phòng của mình thì khẽ giải thích: - Những năm qua em phiêu bạt khắp nơi, suốt năm cũng không có được mấy cơ hội về nhà, em cũng rất nhớ nhà, thế cho nên sắp xếp gian phòng này như ở nhà vậy.
Liêu An Như thì thào lên tiếng làm cho Vương Tử Quân không quá nghe rõ.
- Em đi rót nước cho anh. Liêu An Như nói rồi muốn đi, thế nhưng Vương Tử Quân lại kéo tay nàng: - Anh không muốn uống nước, anh muốn uống em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...