Bí Thư Trùng Sinh

Phản ứng của Diệp Thừa Dân căn bản không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, không chỉ nói Diệp Thừa Dân, chính bản thân hắn nếu như không phải là người sống lại thì cũng khó thể nào cho ra quyết định tùy tiện như vậy. Cho dù có người đưa phần tài liệu này ra trước mắt hắn, tất nhiên hắn cũng thấy đây là xé bé ra to, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nó có liên quan đến tương lai phát triển của tỉnh Nam Giang.

Vương Tử Quân vừa nghĩ như vậy vừa trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, phương án này được tôi đề xuất và sở y tế khởi thảo báo cáo, tôi từng nói chuyện với chuyên gia y tế, bây giờ là thời kỳ thích hợp cho sự truyền bá của virus, nếu như không chọn lựa biện pháp quyết đoán, một khi phát dịch sẽ rất khó khống chế.

Diệp Thừa Dân chợt nhíu mày, lão biết Vương Tử Quân nói năng đều rất đúng mực, lời nói của chuyên gia mặc dù rất có lý, thế nhưng anh lại mở miệng rào đón cả chuyên gia vào đây, không phải giống như đã lấy ra một cái kính lúp soi trúng sự kiện dịch bệch kia sao? Anh nếu ồn ào với đám chuyên gia thì căn bản giống như tạo ra một sự kiện giật gân.

Diệp Thừa Dân nghĩ như vậy mà cảm thấy không vui, lão nhìn Vương Tử Quân rồi một lúc lâu sau mới nóiL - Tỉnh ủy chúng ta thông qua chuyện này chỉ là một phương diện; phía thượng cấp còn cần phải liên hệ, có nên xem xét tình thế rồi nói sau không?

Trước tiên quan sát một chút, rõ ràng là một cách làm cực kỳ ổn thỏa. Vương Tử Quân biết rõ lựa chọn bây giờ của Diệp Thừa Dân căn bản là không bao giờ sinh ra sai lầm, nhưng thời gian không chờ đợi con người, nếu chờ đợi thì thời cơ sẽ bay qua, đến khi sự việc có kết quả thì khó thể nào tu bổ được.


Vương Tử Quân thấy Diệp Thừa Dân căn bản không mấy quan tâm thì cũng có chút nôn nóng, hắn tiến thêm một bước để thuyết phục: - Bí thư Diệp, tôi cũng đã tiến hành liên hệ với chủ tịch Lý, chủ tịch Lý đã đồng ý với phương án này, hơn nữa còn đề cử tôi phải phụ trách về chuyện này.

- À. Vẻ mặt Diệp Thừa Dân chợt biến đổi, lão không nói thêm điều gì. Vương Tử Quân nói đến mức độ này thì trên cơ bản đã hạ quyết tâm, mà Vương Tử Quân còn nói Lý Thừa Uyên đề cử chính mình phụ trách sự kiện này, không khỏi làm cho lão sinh ra cảm giác khiếp sợ và có chút thoải mái.

Vương Tử Quân phụ trách sự việc này, đây chính là phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Tuy Diệp Thừa Dân có không ít ý nghĩ đổi mới đối với Vương Tử Quân, thế nhưng lão cũng không muốn đắc tội với người này.

Nếu anh đã muốn nhận lấy cực kh, như vậy đừng nên trách tôi không nhắc nhở anh.

- Nếu sở y tế cho rằng phương án này cực kỳ cần thiết, như vậy tôi sẽ đồng ý với phương án khẩn cấp này. Trưởng phòng Tử Quân, anh đến đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ công tác, phải lập tức bắt tay ngay vào hai chuyện: Thứ nhất là liên hệ với thượng cấp, lập tức đăng báo, nhận được sự ủng hộ và phối hợp của bọn họ, bất cứ lúc nào cũng phải bảo trì sự liên lạc với đơn vị thượng cấp; thứ hai chính là dự phòng virus, nhất định không nên có ý nghĩ ôm đồm may mắn, cần cực kỳ chú ý, nghiêm túc và nghiêm khắc phòng chống.

Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn biết rõ chuyện này rốt cuộc xem như thành công, còn về phía thượng cấp, hắn phải tự mình đi liên hệ, thật sự không nhịn được phải nhờ đến sự giúp đỡ của Lâm Trạch Viễn.

Vương Tử Quân tuy rất thân cận với Lâm Trạch Viễn, thế nhưng hắn cũng rất ít khi nhờ Lâm Trạch Viễn giúp đỡ chuyện của mình. Nhiều chuyện hắn có thể tự mình giải quyết được thì căn bản không muốn làm phiền Lâm Trạch Viễn.

Diệp Thừa Dân nhìn gương mặt thoải mái của Vương Tử Quân mà sinh ra hoài nghi, cuối cùng lão vẫn bấm một số điện thoại. Sau khi vài tiếng chuông vang lên, phía bên kia truyền đến giọng nói bình thản: - Chào bí thư Diệp.

- Anh Mộ, bây giờ anh đang bận rộn gì vậy? Diệp Thừa Dân thân mật hỏi người ở đầu dây bên kia.


- Còn bận rộn gì nữa? Vẫn là những công tác bình thường mà thôi. Bây giờ mọi người căn bản có yêu cầu ngày càng cao với dược phẩm, tôi đang chuẩn bị liên hệ với vài xí nghiệp dược phẩm, tranh thủ yêu cầu bọn họ giảm giá xuống một chút. Anh Mộ nói đến đây thì dùng giọng có chút nịnh nọt nói: - Những gì tôi đang bận rộn cũng không dám so sánh với bí thư Diệp.

- Ôi, anh Mộ, anh cũng đừng nói lời tâng bốc với tôi, anh đang mang trên người chuyện quốc gia đại sự liên quan đến hàng ngàn vạn hộ dân, giải quyết những chuyện như vậy căn bản là để tiếng thiên thu. Diệp Thừa Dân nói như vậy căn bản tỏ ra thân cận với anh Mộ, hai người lại hàn huyên vài việc vặt, sau đó Diệp Thừa Dân nói vào chính đề: - Anh Mộ, sở y tế của chúng tôi mới đưa lên một văn kiẹn, tôi cần anh giúp đỡ một chút, có lẽ các anh bên kia cũng đã nhận được báo cáo...

Anh Mộ bên kia nghe xong lời giới thiệu tình huống của Diệp Thừa Dân thì trầm mặc một lúc rồi nói: - Chúng tôi thật sự là lần đầu tiên nghe thấy loại virus thế này, có lẽ nên cho ra phương án phòng chống trọng điểm, nhưng có phải các anh lựa chọn biện pháp quá mức rồi không? Có tình huống thế nào thì cứ cho ra biện pháp tương ứng là được, hoàn toàn thực hiện theo đúng thông lệ.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu không nói gì nữa, sau đó cúp điện thoại. Lúc này trong đầu lão chủ yếu nghĩ xem phải làm sao để Vương Tử Quân phải cố gắng huy động nhân vật lực vì chuyện này.

Cuối cùng cũng là cán bộ trẻ, tự cho là làm thành vài chuyện thì lâng lâng cả người, quên hết tất cả, với tình huống hiện tại thì căn bản là không thực tế, nhưng tôi cứ để anh đối địch với nhiều người, không cần quá quan tâm.

- Trưởng phòng Vương, đáng lý ra tôi phải là người làm tổ trưởng tổ lãnh đạo mới đúng, ngài cướp đi như vậy thì tôi cũng không muốn. Trình Viên Lệ ngồi đối diện với Vương Tử Quân, nàng mỉm cười nhưng thái độ lại cực kỳ kiên quyết.


Mọi người phần lớn cho rằng đứng sau lưng đâm dao là cực kỳ đáng sợ, thế nhưng thực tế còn có thứ đáng sợ hơn, chính là cố gắng đề cao người khác, xem đó là thiên tài, không gì không làm được, làm gì cũng xong. Vương Tử Quân được đưa lên làm tổ trưởng, là người phụ trách cụ thể phương án của sở y tế, căn bản là có người muốn đứng bắn sau lưng.

Trình Viên Lệ cố gắng kiên trì, Vương Tử Quân cảm thấy nhất định đang suy xét từ phương diện thiện ý. Phương án như vậy là quá nguy hiểm, cho dù Vương Tử Quân là người sống lại thì cũng không dám bảo đảm sự việc sẽ phát sinh theo đúng với quá khứ.

Sau khi đi vào thế giới này thì có rất nhiều thứ biến đổi, không ít chuyện chạy lệch với quỹ tích cũ, ví dụ như sự kiện đáng lý xảy ra vào năm trước thì bây giờ mới phát sinh, có vài sự việc xảy ra sau đó lại đến sớm hơn.

Lúc này Vương Tử Quân thầm nghĩ sự việc thay đổi quỹ tích có thể tiếp tục nghiêm trọng giống như kiếp trước hay không? Hắn thật sự không nắm chắc, bây giờ hắn sở dĩ mở trận sẵn sàng nghênh đón chỉ vì muốn an tâm hơn mà thôi.

Ngay sau đó Vương Tử Quân gióng trống khua chiêng thực hiện phương án phòng dịch, dù là một quá trình dài hay ngắn thì cũng sẽ ảnh hưởng đến khí thế phát triển hừng hực của Nam Giang vào lúc này. Chủ tịch Lý đang cố gắng đẩy mạnh phát triển kinh tế, kèm theo đó là những phương án và kế hoạch cụ thể, nếu phương án phòng dịch được áp dụng thì sẽ là một cản trở không nhỏ, kết quả sẽ là gì? Chẳng lẽ là một mối họa trong kiếp sống chính trị của Vương Tử Quân? Không ai lường trước được hậu quả của nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui