Trình Viên Lệ là phó chủ tịch tỉnh, Vương Tử Quân cũng không cần phải khích lệ nàng trước mặt mình. Dù sao thì chính mình cũng căn bản không nói đến phương diện ủy thác trách nhiệm với Trình Viên Lệ, vì đối phương là trợ thủ của Lý Thừa Uyên hắn.
Nếu không thể ủy thác trách nhiệm, như vậy Vương Tử Quân nhắc đến Trình Viên Lệ làm gì? Chẳng lẽ muốn nhờ mình đẩy Trình Viên Lệ tiến lên sao? Nhưng bây giờ giống như tất cả lỗ hổng đều được lấp đầy, mình nên đề cử thế nào?
Cũng không thể nào đổi Chu Tín Liên thành Trình Viên Lệ, hoặc đề cử Trình Viên Lệ thành thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy được, vì điều này căn bản là chuyện đáng cười. Chưa nói đến phương diện Diệp Thừa Dân có gật đầu hay không, nếu hai người bọn họ đề cử Trình Viên Lệ tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, căn bản là quá buồn cười.
Lý Thừa Uyên nhìn vẻ mặt thản nhiên tự đắc của Vương Tử Quân, hắn chợt nhíu mày. Hắn biết rõ Vương Tử Quân lên tiếng thì không phải thuận miệng nói chơi, phải có mục đích của mình, nhưng rốt cuộc là mục đích gì?
- Chủ tịch Trình trước kia vốn đã là trưởng phòng tuyên truyền thành phố Ngân Bằng, công tác cực kỳ xuất sắc, đã sớm nổi tiếng cả tỉnh. Vương Tử Quân thấy Lý Thừa Uyên không nói lời nào thì cười nói.
Lý Thừa Uyên biết Trình Viên Lệ trước kia làm trưởng phòng tuyên truyền thị ủy, nhưng bây giờ nghe Vương Tử Quân nhắc lại như vậy thì trong đầu chấn động, ngay sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần lại. Vương Tử Quân đề cử Trình Viên Lệ lên vị trí trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy.
Lý Thừa Uyên cũng không có hảo cảm gì với Chương Thu Mi, mặc dù người ta luôn cố gắng dựa vào mình. Nhưng hắn biết người phụ nữ kia cũng không phải là đèn cạn dầu, nhưng đối phương cố ý châm ngòi ly gián giữa mình và Vương Tử Quân, rõ ràng là không biết nặng nhẹ.
Thì ra Vương Tử Quân đang chờ Chương Thu Mi ở chỗ này, Lý Thừa Uyên nghĩ lại và thấy những ngày qua Chương Thu Mi quá năng động còn Vương Tử Quân thì cực kỳ bình thường, hắn thầm nghĩ: "Chương Thu Mi ơi là Chương Thu Mi, cô không biết lượng sức mình, cần gì phải đùa bỡn chút tài mọn với Vương Tử Quân? Bây giờ thì tốt rồi, Vương Tử Quân ra tay không khách khí với cô!"
Tuy thầm cảm thấy cảm khái nhưng Lý Thừa Uyên cười nói: - Đồng chí Viễn Lệ còn trẻ, thật sự nên gia tăng trọng trách. Có câu nói thế này, nếu đẩy công tác lên đến đỉnh cao thì cũng phải có chút tâng bốc, cá nhân tôi cảm thấy có thể để cho chủ tịch Viễn Lệ đảm nhận khối công tác tuyên truyền.
Lý Thừa Uyên nói đến đây thì có chút cảm khái: - Hai ngày trước tôi gặp mặt trưởng phòng Chương, cảm thấy áp lực của chị ấy càng lúc càng lớn, đúng là người ta càng ngày càng già đi.
Lý Thừa Uyên quả nhiên có chỉ số thông minh không phải là người thường có thể so sánh được, Vương Tử Quân là người nghe tiếng đàn biết bài hát, hắn căn bản rất thỏa mãn với phản ứng của Lý Thừa Uyên. Chuyện này có được sự đồng ý của Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên, hơn nữa Chương Thu Mi có chút quan hệ với Chử Ngôn Huy, ép người này đi xuống không là việc khó.
- Trưởng phòng Chương đã lớn tuổi nhưng năng lực công tác vẫn còn, tôi cảm thấy nên để chị ấy đi đến khối mặt trận tổ quốc phát huy những nguồn nhiệt lượng còn lại của mình.
Lý Thừa Uyên gật đầu với những sắp xếp của Vương Tử Quân với Chương Thu Mi. Dù sao thì Chương Thu Mi bây giờ cũng là người dựa vào hắn, đưa nàng ta đến khối mặt trận tổ quốc cũng không quá phụ lòng.
Chương Thu Mi những ngày qua công tác cực kỳ tích cực, phải nói là nàng căn bản cực kỳ tích cực ở phương diện làm người tuyên truyền thay mặt cho Chân Hồng Lỗi. Phòng tuyên truyền tỉnh ủy liên tục cho ra nhiều văn kiện, tất cả đều chỉ xoay quanh phương diện học tập tinh thần đẩy mạnh phát triển kinh tế của chủ tịch Lý Thừa Uyên.
Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy đây là thái độ của Lý Thừa Uyên, nhưng nếu so sánh với phương diện dựa vào Lý Thừa Uyên, Chương Thu Mi căn bản là quá lặng lẽ ở phương diện tranh chấp với Vương Tử Quân, không quá dữ dội.
- Chủ tịch, tôi cảm thấy hội nghị thường ủy lần này chính là Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân liên thủ ức hiếp người khác, dù là vị trí phó chủ tịch thường vụ hay phó chủ tịch thường ủy đều thuộc ủy ban tỉnh, bọn họ rõ ràng xem ngài là con rối, sao không trưng cầu ý kiến của ngài, lại hào hùng đề cử nhân tuyển của riêng mình? Sau khi tan họp hội nghị thường ủy, Chương Thu Mi là người đầu tiên đi vào phòng làm việc của Lý Thừa Uyên, nàng không che giấu sự bất mãn của mình.
Lý Thừa Uyên có chút phiền muộn, hắn kiêng kỵ nhất là người ta coi mình như con rối. Dựa vào tình thế chính trị hiện tại ở Nam Giang, tính tình của hắn vẫn còn có chút tốt đẹp, nhưng cái này cũng không liên quan đến việc hắn có chủ kiến của mình. Lúc này hắn còn chưa ngồi vững ở vị trí chủ tịch tỉnh, hắn không muốn nóng lòng biểu đạt ý kiến của mình, vì vậy hạ quyết tâm tạm thời cầu toàn với Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân. Chỉ là có ai nhìn thấy hắn tuy dàn xếp ổn thỏa nhưng thật ra có bao hàm sự tinh túy trong phương diện cân đối quyền lực?
Lý Thừa Uyên nhìn bộ dạng cực kỳ tức giận của Chương Thu Mi, hắn thầm nghĩ chị đang nịnh bợ tôi, sao lại không ý thức được chị nói tôi là con rối rõ ràng là châm chọc không có chủ kiến?
Sau khi Triệu Thành Vân vào châm trà rồi lui ra thì Lý Thừa Uyên mới nói: - Trưởng phòng Chương, hội nghị thường ủy thông qua quyết định đã được đa số các vị thường ủy đồng ý, mặc dù không nhất định có sự chuẩn bị, không nhất định là toàn diện, thế nhưng nói những thứ này căn bản không có ý nghĩa gì.
Chương Thu Mi nhìn gương mặt lãnhh đạm của Lý Thừa Uyên, nàng càng thêm bất mãn: - Chủ tịch Lý, tôi thật sự không thể hiểu nổi ngài tôn trọng bọn họ như vậy nhưng kết quả thì thế nào? Bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của ngài?
- Đặc biệt là Vương Tử Quân kia, ngài nhìn xem bây giờ hắn bành trướng ra bộ dạng gì rồi kìa? Đề cử Lỗ Kính Tu làm phó chủ tịch thường vụ, nếu nói trong đó không có tư tâm, tôi căn bản không bao giờ ngóc đầu lên được. Chương Thu Mi nói đến Vương Tử Quân thì không tự chủ được phải nghiến răng nghiến lợi. Khi nàng công khai chiến đấu với Vương Tử Quân, tuy nàng liên tục ra chiêu với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân bên kia không thèm có phản ứng, nhưng nàng hiểu rõ người thắng vẫn là Vương Tử Quân.
Sở dĩ có cảm giác này là vì Chương Thu Mi cảm thấy gần đây người vây quanh mình càng lúc càng ít, vài ngày trước nàng mở tiệc chiêu đãi vài người bạn đi ngang qua Nam Giang, vừa vặn gặp mặt vài vị lãnh đạo địa phương đang dùng cơm ở khách sạn Nam Giang. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, những đám cán bộ kia sẽ nhất định đi vào phòng mời rượu, thế nhưng nàng trông chờ mãi đến khi bữa tiệc chấm dứt mà không thấy người nào đi vào.
Sau đó một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở có quan hệ tốt với Chương Thu Mi gọi điện thoại đến xin lỗi. Tuy người này nói rất ẩn giấu thế nhưng Chương Thu Mi vẫn loáng thoáng hiểu ra vấn đề, đó là hắn đề nghị đến mời rượu trưởng phòng Chương nhưng bị lãnh đạo chối bỏ. Còn nguyên nhân phủ quyết, chính là sợ trưởng phòng Vương mất hứng.
Sự kiện bực mình này không đáng được nhắc đến, thế nhưng nó lại làm cho Chương Thu Mi cực kỳ tức giận. Trong quan trường có một quy củ sao sáng vây quanh trăng, tất cả mọi người chỉ chú ý vào một người. Chỉ cần người này cười thì có thể làm cho đám người chung quanh vui vẻ; người kia nhíu mày sẽ làm cho người chung quanh kinh hãi. Những người trong quan trường căn bản không khác gì đáng cung tần mỹ nữ trong cung vua thời xưa, mỗi người tranh thủ tất cả biện pháp để có được tình cảm với hoàng thượng, ai cũng cực kỳ cẩn thận và sợ hãi bị thất sủng, nếu thật sự là như vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Lúc này Vương Tử Quân làm cho đám cán bộ bên dưới tỏ ra cực kỳ cẩn thận, thế là xa lánh cả chính bản thân Chương Thu Mi, sau đó không phải nàng sẽ là người cô đơn trong quan trường Nam Giang sao?
Sau khi hội nghị thường ủy chấm dứt thì Chương Thu Mi nhanh chóng đi vào phòng của Lý Thừa Uyên, mục đích của nàng chính là truyền đạt tâm tư không tốt đẹp gì của Vương Tử Quân. Nàng không tin dựa vào vị trí hiện tại của Lý Thừa Uyên thì không ép được Vương Tử Quân.
Lý Thừa Uyên lại cảm thấy rất phiền với những lời của Chương Thu Mi, hắn biết rõ đại cục đã định, những lời của Chương Thu Mi bây giờ chỉ là trò cười mà thôi. Hắn chợt nhướng mày nói: - Trưởng phòng Chương, chuyện này chúng ta nói vài câu cho vui là được, trước khi tổ chức hội nghị thường ủy thì trưởng phòng Vương đã đến trưng cầu ý kiến của tôi rồi.
- Chủ tịch Lý cứ bận rộn, tôi còn có chuyện cần đi xử lý một chút. Chương Thu Mi thấy gương mặt của Lý Thừa Uyên dần trở nên lạnh lùng thì tỏ ra cực kỳ bất mãn, nhưng như vậy thì thế nào? Thế cục hiện tại thì nàng cũng không thể nào công kích rồi đắc tội với Lý Thừa Uyên được.
Chương Thu Mi quay lại phòng làm việc của mình, gương mặt càng thêm âm trầm. Đám cấp dưới thấy gương mặt không tốt của lãnh đạo thì thành thật ở trong phòng làm việc của mình, không dám đến quấy rầy.
- Vương Tử Quân, tôi cũng không tin anh mãi bá đạo như vậy. Hừ hừ, Lý Thừa Uyên bây giờ có thể nhịn được, thế nhưng tôi không tin chuyện này xảy ra vài lần mà anh ta còn tiếp tục làm rùa đen rút đầu. Chương Thu Mi thầm oán hận, sau đó thuận tay cầm lấy một văn kiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...