Lưu Vĩnh Cương khẽ gật đầu, hắn nhìn Chương Thu Mi thu xếp và huy động nhân lực, điều này tạo nên một nghi thức tiễn chân chủ tịch cực kỳ nhiệt liệt, căn bản là rất tốt.
Ít nhất cũng cho lãnh đạo một chút an ủi tâm lý.
Chương Thu Mi sắp xếp xong từng chi tiết, ví dụ như đám người chánh án tòa án Chu Tín Liên được sắp xếp phía trước để bắt tay với chủ tịch Chử.
Sau khi sắp xếp xong tất cả thì Chương Thu Mi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, máy bay của chủ tịch Chử sẽ cất cánh lúc mười giờ rưỡi, vì sao còn chưa đến?
- Mười giờ mười rồi, sao chủ tịch còn chưa đến? Không biết ai lên tiếng như vậy, mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía đồng hồ.
Lúc này điều mà mọi người cùng nhau nghĩ đến chính là không biết bây giờ chủ tịch Chử sắp phải leo lên máy bay đang ở nơi nào?
Chương Thu Mi chợt nhíu mày, lúc này cửa phòng chờ dành cho khách quý được mở ra, Xà Tiểu Cường bình tĩnh đi vào. Xà Tiểu Cường nhìn đám người tập trung bốn phía, hắn trầm giọng nói: - Vừa rồi chủ tịch Chử đã thông qua điện thoại nói lời tạm biệt với bí thư Diệp, bây giờ đã lên máy bay.
Máy bay cất cánh và nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người, đám người đến tiễn chân Chử Vận Phong căn bản nhìn lên bầu trời với vẻ mặt khác biệt.
- Chủ tịch Chử vì sao lại leo lên máy bay rồi? Chương Thu Mi nhìn Xà Tiểu Cường với ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Vì tiễn chân Chử Vận Phong mà Chương Thu Mi đã sắp xếp quá nhiều ngày, không ngờ tất cả đều uổng phí.
- Chủ tịch Chử đi lên máy bay bằng đường dành cho khách thường. Xà Tiểu Cường nhìn lên bầu trời, vẻ mặt có chút cô đơn: - Chủ tịch Chử nói mình đã nhiều lần đi con đường dành cho khách quý, bây giờ muốn đi cửa bình thường tận hưởng cảm giác mới mẻ.
- Chủ tịch Chử chính là chủ tịch Chử. Đồ Ấn Phàm thầm cảm khái ngàn vạn, hắn lên tiếng với Lưu Vĩnh Cương ở bên cạnh rồi xoay người rời đi.
Chương Thu Mi cũng không đi ngay, nàng đưa mắt nhìn mọi người, chỉ cảm thấy mình như bị người ta dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân. Nàng đã chuẩn bị khá lâu thế nhưng chủ tịch Chử cũng không thèm nhìn mà bỏ đi ngay, lúc này nàng nhìn thấy những tấm biểu ngữ được giăng ra giống như đang cười nhạo mình.
- Bố, có nhiều cán bộ đến tiễn ngài, vì sao ngài không muốn gặp mặt bọn họ? Cô con gái ngồi trên máy bay dùng giọng khó hiểu hỏi Chử Vận Phong.
Ánh mắt Chử Vận Phong cũng không nhìn mây gió bên ngoài, thế nên thản nhiên nói: - Bố đã rời khỏi sân khấu chính trị của tỉnh Nam Giang, còn trộn lẫn vào làm gì? Hơn nữa một người phụ nữ không biết thế cục tự cho là mình thông minh, nhìn bọn họ làm cho người tôi cảm thấy chán ghét.
"Nhìn bọn họ làm cho tôi cảm thấy chán ghét, vì vậy không muốn gặp!" Đây là tính cách của Chử Vận Phong.
- Người phụ nữ kia tuy chán ghét nhưng lại chĩa vào tên họ Vương, vì sao không cho người kia khó chịu một chút? Người mở miệng là chị Lý, con trai bị vào tù làm cho bà cực kỳ căm hận Vương Tử Quân, thế nên cực kỳ căm tức với Vương Tử Quân.
Chử Vận Phong vỗ vỗ vai vợ mình, thế là chị Lý không tiếp tục lên tiếng. Từ sau khi kết hôn thì bà đã có tâm lý sợ chồng, làm cho bà không dám tự ý cho ra bất kỳ lời bình phán nào.
Từ Đông Hồng đến thủ đô mất hai giờ bay, khi máy bay cất cánh thì đám hành khách bắt đầu làm việc của mình. Tối qua chị Lý thu dọn đồ đạc tới khuya, bây giờ cũng đã ngủ, cô con gái lại dùng giọng quan tâm hỏi Chử Vận Phong: - Bố, ngài cũng nghỉ ngơi một chút đi.
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, lão đặt ly trà xuống rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô con gái nhìn gương mặt già nua của bố, không khỏi cảm thấy chua xót. Tuy bố mình tỏ ra cực kỳ bình thản khi rời khỏi Nam Giang, thế nhưng nàng biết tâm tình của bố mình căn bản chưa từng bình tĩnh.
Anh trai vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bố, là tấm gương của mình, nhưng cho đến bây giờ nàng vẫn không ngờ anh mình lại làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Người phụ nữ dần rơi vào giấc ngủ trong suy nghĩ hốt hoảng. Khi nàng chuẩn bị ngủ say thì chợt nghe bố nói mớ: - Anh ta đã đi kiểm tra công tác tuyến dưới, tôi cũng không thể làm cho anh ta xem thường được.
Vương Tử Quân ngồi trong khách sạn Ô Phổ, hắn dùng giọng cảm khái nói: - Ông lão kia xem ra vẫn rất kiêu ngạo.
Đó cũng không phải là kiêu ngạo bình thường, là bản chất ở trong khung xương, nhìn qua thì thấy Chử Vận Phong giống như đi từ trên núi xuống thung lũng, nhưng nó cũng không làm mất đi sự kiêu ngạo của bản thân lão.
Chử Vận Phong rời đi căn bản là một hòn đá ném xuống mặt biển lặng, tuy sóng biển đánh vào tiềm thức của biết bao người, thế nhưng ngọn sóng cũng có lúc phải hiền hòa trở lại.
Chính đàn Nam Giang tạm thời trở nên bình tĩnh vì Lý Thừa Uyên tiếp nhận vị trí của Chử Vận Phong, nhưng những chiếc ghế thường ủy tỉnh ủy còn trống lại tác động đến tâm tư của nhiều người. Những người có thực lực cạnh tranh đều có tính toán của mình, đám người không có năng lực tranh cướp lại càng nghĩ nhiều chuyện hơn.
Dù sao thì vị trí thường ủy tỉnh ủy vẫn là một cây đại thụ dưới tỉnh, chỉ cần có thể tiến lên sẽ giảm đi vài chục năm phấn đấu.
Vì vậy lúc này có nhiều người đẩy mạnh hoạt động, càng có nhiều người chú ý đến phản ứng của lãnh đạo tỉnh. Hội đồng nhân dân tỉnh cũng nhận được tin tức, đó là thượng cấp vì bảo đảm sự ổn định của ban ngành Nam Giang, thế nên cực kỳ coi trọng ý kiến của tỉnh ủy Nam Giang.
Lúc này Nam Giang chỉ còn lại vài vị thường ủy tỉnh ủy, người được chú ý nhiều nhất là bí thư Diệp Thừa Dân, độ nặng của quyền chủ tịch Lý Thừa Uyên giảm đi khá nhiều, nhưng vị trí của hắn vẫn là nhân vật số hai trong tỉnh Nam Giang.
Ngoài hai người này thì trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân cũng chính là đối tượng được mọi người theo đuổi. Bây giờ địa vị của Vương Tử Quân ở Nam Giang có thể làm cho người người phải hâm mộ.
- Trưởng phòng Vương, chủ tịch đang có chuyện bàn bạc với người trong phòng, mời ngài uống trà. Thư ký Triệu Thành Vân của Lý Thừa Uyên vừa cung kính mời Vương Tử Quân ngồi xuống vừa đưa đến một ly trà nóng.
Triệu Thành Vân làm thư ký cho Lý Thừa Uyên cũng không được quá lâu nhưng hắn dù thế nào cũng là một nhân vật trải qua mưa gió chính trị, hắn làm thư ký càng xem như đúng chức vụ. Thư ký luôn đi bên cạnh lãnh đạo, trên người có dấu ấn của lãnh đạo, sau này sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, lãnh đạo lên thì mình lên, xuống thì mình xuống.
Vì vậy mối quan hệ giữa lãnh đạo và thư ký luôn là cùng chung vinh nhục, sau khi sự kiện của Chử Ngôn Huy bộc phát thì Triệu Thành Vân đã làm tốt công tác chuẩn bị ảm đạm rời đi, nhưng hắn không ngờ rằng trong họa có máy, chủ tịch Lý không những ảm đạm rời đi theo chủ tịch Chử, còn tiến lên một bước.
Dựa vào cây đại thụ sẽ được hưởng bóng mát, Triệu Thành Vân là thư ký của Lý Thừa Uyên, tất nhiên nước lên thì thuyền cũng lên. Không biết bao nhiêu người ùn ùn kéo đến chủ yếu là vì nịnh nọt lấy lòng hắn.
Nhưng đối mặt với Vương Tử Quân thì Triệu Thành Vân căn bản không dám đắc ý quên hình. Hắn là thư ký của Lý Thừa Uyên, hắn hiểu nhiều hơn người khác một chút. Rất nhiều người cười nhạt vì tin tức Lý Thừa Uyên tiến lên là nhờ vào Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là thư ký của Lý Thừa Uyên, hắn hiểu rõ điều này.
Vấn đề này cũng không phải chỉ là lời đồn.
Vương Tử Quân nhìn thấy Triệu Thành Vân chuẩn bị vào báo cáo với Lý Thừa Uyên, hắn khoát tay cười nói: - Trước khi tôi đến cũng không xin chỉ thị của chủ tịch Lý, thế nên là khách không mời mà đến, chúng ta cứ chờ một chút.
Triệu Thành Vân muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy thái độ chân thật đáng tin của Vương Tử Quân thì đành thôi. Hai bên trò chuyện với nhau, điều này không khỏi làm cho tâm tình của hắn thả lỏng hơn. Khi hắn và Vương Tử Quân nói về chuyện đá bóng ở thành phố Đông Hồng, chợt nghe thấy tiếng mở cửa vang lên. Triệu Thành Vân luôn chú ý đến động tĩnh bên phòng làm việc của chủ tịch Lý, thế nên sau khi nghe được âm thanh này thì vội vàng đứng lên.
Khi Triệu Thành Vân đi đến cửa thì Xà Tiểu Cường lộ mặt nói: - Thành Vân, tôi đi trước, hôm khác chúng ta sẽ gặp mặt trò chuyện...
Xà Tiểu Cường đang định tiếp tục lên tiếng thì không khỏi há hốc mồm, hắn không ngờ gặp mặt Vương Tử Quân ở chỗ này. Nhưng dù sao hắn cũng là thư ký tiền nhiệm của Chử Vận Phong, gặp qua vô số tình cảnh lớn, thế nên bây giờ sau khi có chút sững sờ thì nhanh chóng khôi phục lại vẻ ung dung, hắn cười nói: - Chào trưởng phòng Vương.
Vương Tử Quân nhìn Xà Tiểu Cường rồi khoát tay áo nói: - Tiểu Cường, gần đây thế nào?
Xà Tiểu Cường là thư ký của chủ tịch Chử Vận Phong, xưa kia tất nhiên cực kỳ có cảnh tượng, thậm chí có thể nói là vầng hào quang trên người còn nhiều hơn cả Khuất Chấn Hưng. Nhưng khi mà Chử Vận Phong ảm đạm rời khỏi Nam Giang, thân phận của hắn trở nên rất xấu hổ.
Thư ký đã không còn lãnh đạo, như vậy là cực kỳ đau thương, đặc biệt là bây giờ còn chưa có sắp xếp nào cho Xà Tiểu Cường, thế nên nhiều người bắt đầu giữ khoảng cách với hắn.
- Cám ơn sự quan tâm của trưởng phòng Vương, tôi bây giờ khá tốt. Xà Tiểu Cường cung kính đứng trước mặt Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu lịch trình tâm lý hiện tại của Xà Tiểu Cường, thế là vươn tay vỗ lên vai của đối phương rồi dùng giọng thấm thía nói: - Tiểu Cường, ngồi một chỗ quá lâu cũng không hay, cậu đã công tác ở ủy ban tỉnh khá lâu, không bằng xuống tuyến dưới rèn luyện, như vậy sẽ tạo ra cho mình một cuộc sống mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...