Đào Nhất Hành, Trình Viên Lệ nghĩ đến cái tên này mà không khờ dại cho rằng mình đủ lực cạnh tranh với một người là tâm phúc của bí thư tỉnh ủy. Hơn nữa bản thân Đào Nhất Hành còn là thường ủy tỉnh ủy, mình cạnh tranh căn bản không có phần thắng với Đào Nhất Hành.
Đào Nhất Hành là người cạnh tranh vị trí phó chủ tịch thường ủy, như vậy nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ càng là thứ mà Trình Viên Lệ khó thể với đến được. Trong đầu Trình Viên Lệ chợt xuất hiện một suy đoán, chẳng lẽ trưởng phòng Vương sắp tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ tỉnh? Vì vậy mà Đào Nhất Hành mới lui ra một bước nhường chỗ cho Vương Tử Quân?
Trong đầu Trình Viên Lệ lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là nàng không nhịn được phải hỏi: - Vậy thì vị trí phó chủ tịch thường vụ bên kia...
- Bí thư Lỗ là người có năng lực rất mạnh, cần tiến thêm một bước để rèn luyện. Hơn nữa công tác ở khối ủy ban tỉnh luôn là thế yếu của anh ấy, bây giờ anh ấy nên ma xát một chút. Vương Tử Quân cũng không giấu diếm Trình Viên Lệ mà thản nhiên nói.
Lỗ Kính Tu lần này là một người cho ra nhiều lực lượng ở vụ án của Chử Ngôn Huy, nhiều người nhìn vào cảm thấy đó là nhân vật đáng tin của phe phái Vương Tử Quân. Chưa nói đến những phương diện khác, người này có thể chịu nhục thay, chủ động gánh trách nhiệm cho Vương Tử Quân, tình nghĩa này quá sâu mà người thường khó thể với đến được. Nếu cạnh tranh với một người như vậy thì hầu như ai cũng hiểu ra vấn đề và chùn bước.
Lỗ Kính Tu, Đào Nhất Hành đều đã tiến lên vị trí kia, Trình Viên Lệ chợt giống như rơi vào hầm băng. Nàng biết rõ hai người kia một khi được đề bạt thì vị trí trước đó sẽ bỏ trống, nhưng dù là vị trí bí thư ủy ban tư pháp của Lỗ Kính Tu hay thư ký trưởng của Đào Nhất Hành, nó không thích hợp cho một người phụ nữ như mình tiến lên đảm nhiệm. Chẳng lẽ lần này mình căn bản không có chút cầu tiến nào sao?
Sự việc đã nói quá rõ, Trình Viên Lệ cũng không còn nhiều cố kỵ, nàng hỏi trắng ra: - Trưởng phòng Tử Quân, đây không phải là nói lần này chị không có cơ hội sao?
- Cũng không thể nói như vậy, chỉ cần đổi lại góc nhìn thì trời cao đất rộng. Tôi không thể nhìn chằm chằm vào hai vị trí kia mà không buông tha, chị là cán bộ nữ, mặc dù có vài hoàn cảnh xấu thế nhưng ưu thế cũng rõ ràng, ví dụ như có vài vị trí mà phụ nữ thích hợp tiếp nhận hơn nam giới.
Có vài vị trí? Trình Viên Lệ nghĩ đến đầu tiên là chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ, nhưng sau đó lại nở nụ cười.
Người hành tẩu trong quan trường có ba loại, hoặc là bay lên chín tầng trời như diều gặp gió, hoặc là dậm chân tại chỗ cả đời, hoặc là có một kết thúc bi kịch, bị người ta diệt trừ tận gốc, liên tục xuống dốc trong quan trường.
Nhưng Trình Viên Lệ xem xét lại quỹ tích phát triển của mình, dù thế nào thì nàng cũng không thể là chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ. Nếu không phải là vị trí này, như vậy còn vị trí nào nữa? Chẳng lẽ...
Trình Viên Lệ nghĩ đến một vài tin đồn trước đó mà không khỏi cảm thấy toàn thân run lên, nàng dùng cặp mắt tràn đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân rồi lúng túng hỏi: - Cậu, có phải tôi thật sự có hy vọng không?
- Có hy vọng. Vương Tử Quân gật đầu nói.
Nếu như có thể trở thành trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy, như vậy là lựa chọn tốt nhất với Trình Viên Lệ. Dù sao thì cán bộ nữ tính muốn có một vị trí trong phòng hội nghị thường ủy thì tốt nhất là trưởng phòng tuyên truyền.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Trình Viên Lệ xác định được mục tiêu phấn đấu của mình, tâm tình chợt trong sáng mở rộng. Nàng nói vài câu chuyện vui với Vương Tử Quân, sau đó cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, có chuyện tôi cần báo cáo với anh. Gần đây các thành phố luôn chú ý đến công tác vệ sinh phòng dịch và y tế. Đúng rồi, ngài có xem chương trình truyền hình trọng điểm của tỉnh hay không? Có vài thành phố đang tăng mức xử phạt đối với những người buôn bán vận chuyển cầy hương, hiệu quả cực kỳ rõ ràng.
Hành động nhằm vào cầy hương? Trong lòng Vương Tử Quân chợt khẽ động, năm trước Vương Tử Quân vứt chuyện này ra sau đầu, cũng không ngờ sau khi mình đứng vững bàn chân ở Nam Giang thì lại có người bới móc lên.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không nói với Trình Viên Lệ rằng mình không quan tâm đến chuyện tốt này, hắn gật đầu nói: - Chúng ta giống như còn chưa đủ quan tâm đến phương diện vệ sinh phòng dịch và y tế, năm nay cần phải tranh thủ đầu tư nhiều hơn.
Trình Viên Lệ là phó chủ tịch tỉnh nắm công tác vệ sinh ý tế phòng dịch, nàng căn bản hiểu rõ tình hình vệ sinh y tế phòng dịch ở các nơi, nhưng thật lòng thì nàng cũng không quá hiểu rõ về việc phòng dịch. Cũng vì lúc này Vương Tử Quân nói như vậy nên nàng mới hùa theo mà thôi.
Trình Viên Lệ vui vẻ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này tâm tư của Vương Tử Quân ngồi trong phòng lại bị hấp dẫn bởi lời nói vừa rồi của Trình Viên Lệ. Người ta nói một con bướm vẫy cánh ở Brasil có thể gây ra lốc xoáy ở Texas, đây là hiệu ứng cánh bướm nổi tiếng.
Năm vừa rồi mình đẩy mạnh hoạt động đả kích đám người buôn bán động vật hoang dã, đặc biệt nhắm vào cầy hương, chẳng lẽ đã chặt đứt vật chủ của virus rồi sao?
Nếu thật sự là như vậy thì quá đáng mừng. Vương Tử Quân thầm cảm khái, hắn lại có chút không yên lòng, dù sao kinh nghiệm nhiều năm cũng nói cho hắn biết nhiều chuyện chưa tính là tất yếu, tuyệt đối không vì một hành động ngẫu nhiên mà đơn giản biến mất.
Khi Vương Tử Quân đang trầm tư, trong phòng làm việc của Lý Thừa Uyên, Chương Thu Mi đang báo cáo công tác cho Lý Thừa Uyên. Trước kia hai người có quan hệ khá tốt, lúc này Chương Thu Mi lại cố gắng nịnh nọt, tất nhiên làm cho bầu không khí giữa hai người càng tốt hơn.
- Chủ tịch Lý, tôi đã cho nhật báo tỉnh đăng bài phát biểu của ngài ở hội nghị phát triển kinh tế toàn tỉnh, tôi có một vài việc cần báo cáo. Chương Thu Mi nói rồi uống một ngụm trà, sau đó lên tiếng: - Bài phát biểu của ngài đã phác họa ra một kịch bản phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang, đẩy mạnh phát triển kinh tế và kết hợp dân sinh, ý nghĩa quá mạnh mẽ, cực kỳ đặc sắc. Tôi cảm thấy bài phát biểu của ngài đã chỉ rõ con đường phát triển tương lai của Nam Giang, vì vậy tôi thấy các thành phố trong tỉnh nên bắt đầu phong trào học tập theo tinh thần chỉ thị của ngài.
Lý Thừa Uyên mỉm cười, hắn không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào Chương Thu Mi. Người phụ nữ này lên tiếng có mục đích rõ ràng, thế nhưng người ta nghe vào tai lại cảm thấy cực kỳ hưởng thụ. Hơn nữa theo những gì người phụ nữ này nói ra khỏi miệng, phương án kia cực kỳ có lợi cho phương diện củng cố địa vị và tăng cường lực ảnh hưởng của mình trong Nam Giang.
- Trưởng phòng Chương, chị nói như vậy là quá khoa trương, tôi phát biểu chỉ cho ra quy hoạch sơ bộ phát triển kinh tế cho Nam Giang, cũng không dám nói là quá đặc sắc. Còn chuyện học tập tinh thần chỉ thị, tôi thấy nên thôi đi. Chỉ cần để cho các đồng chí nhận thức được tình thế vào hoàn cảnh khó khăn đang tồn tại trong quá trình phát triển Nam Giang, phải tăng cường cải cách, dũng cảm sửa đổi, hốt thuốc đúng bệnh là được rồi.
Nụ cười trên mặt Chương Thu Mi không thay đổi nhưng khóe mắt lại lơ đãng nhíu lại. Nàng thầm nghĩ Lý Thừa Uyên đang muốn dùng phương án lấy tĩnh chế động để bảo trì sự an phận, loại người này trời sinh nhu nhược, cấp bậc tuy lên cao nhưng phương diện quyết đoán lại không bằng năm xưa.
- Được rồi, cứ làm theo sắp xếp của chủ tịch. Chương Thu Mi nói, nàng nói thêm vài câu chuyện không liên quan với Lý Thừa Uyên, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói: - Chủ tịch Lý, tôi nghe nói ngày mốt chủ tịch Chử sắp đến thủ đô nhận chức, tôi chuẩn bị tiễn anh ấy một chút, ngài có rãnh không?
Lý Thừa Uyên căn bản biết rõ tin tức Chử Vận Phong sắp đi hơn cả Chương Thu Mi. Hắn tuy đã tiến lên vị trí mà Chử Vận Phong bỏ lại, thế nhưng căn bản không giảm đi sự tôn trọng với Chử Vận Phong. Sau khi nghe Chương Thu Mi nói như vậy thì hắn thở dài một tiếng nói: - Tôi cũng muốn đi tiễn chân chủ tịch Chử, thế nhưng anh ấy đã cho người truyền lời, không cần người nào đi tiễn cả.
- Chủ tịch Lý, chủ tịch Chử không cho đi tiễn là quan tâm đến thuộc hạ, anh ấy sợ đám người chỉ muốn dìm mình xuống lại chĩa ánh mắt về phía người ở lại của mình. Chương Thu Mi nói đến đây thì khóe miệng cong lên: - Lúc này người luôn muốn dìm chủ tịch Chử xuống lại tỏ ra mình giống như rất giỏi. Hừ, cứ vểnh đuôi lên cho cao, làm cho người ta nghĩ lầm hắn là chủ tịch tỉnh vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...