Chử Vận Phong cũng không mời Vương Tử Quân đến địa điểm được ủy ban tỉnh xác định dùng để chiêu đãi là khách sạn Nam Giang, chỉ là một nhà hang không quá lớn nhưng chủ yếu bán các món ăn đặc sản của thành phố Lâm Hồ.
Vương Tử Quân dựa theo chỉ dẫn của chủ tịch Chử Vận Phong mà đi đến nhà hàng mang hương vị Lâm Hồ, lúc này thư ký Xà Tiểu Cường của Chử Vận Phong đã chờ sẵn bên ngoài. Xà Tiểu Cường tuy vẫn sạch sẽ lịch sự như trước, thế nhưng bây giờ lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ chán chường.
Trước kia Xà Tiểu Cường là người duy nhất có thể đứng sóng vai với Khuất Chấn Hưng, thậm chí lời nói của Xà Tiểu Cường còn có uy lực hơn cả Khuất Chấn Hưng, nhưng bây giờ hắn căn bản rơi xuống tình cảnh phượng hoàng trụi lông không bằng gà.
- Trưởng phòng Vương, mời ngài đi bên này.
Tất cả biểu hiện của Xà Tiểu Cường được đều bị Tử Quân nhìn thấu. Mặc dù mỗi động tác của Xà Tiểu Cường vẫn rất quy củ, rất có lễ phép, thế nhưng Vương Tử Quân lại có thể cảm nhận được cảm giác địch ý quá sâu của đối phương với mình.
Vương Tử Quân cũng không phải cảm thấy khó hiểu với phản ứng của Xà Tiểu Cường, mối quan hệ giữa thư ký và lãnh đạo là như vậy, tính phụ thuộc quá mạnh, hai bên cùng chung vinh nhục. Bây giờ Chử Vận Phong càng ngày càng kém, Xà Tiểu Cường tất nhiên cũng không sống tốt. Nhìn từ góc độ này thì rõ ràng thấy Vương Tử Quân là người hủy hoại tương lai tốt đẹp của đối phương.
Trong một gian phòng nhẹ nhàng khoan khoái, Vương Tử Quân đi vào thấy Chử Vận Phong đang yên lặng ngồi tĩnh tọa. Đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân gặp mặt chủ tịch Chử sau hội nghị thường ủy trước đó, đây là một tồn tại giống như hổ ở Nam Giang, thế nhưng bây giờ nhìn qua lại có chút suy sụp tinh thần.
Vương Tử Quân có chút không đành lòng, vô tình chưa hẳn là chân hào kiệt, đối mặt với rắc rối của người con trai mình gây ra, tất nhiên người làm cha phải trả tiền. Vương Tử Quân không khỏi mỉm cười, hắn đi về phía Chử Vận Phong.
Lúc này chử vận phong đứng lên chỉ vào chỗ ngồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Chử Vận Phong, quanh bàn chỉ có hai cái ghế, rõ ràng lần này Chử Vận Phong mời khách cũng không muốn có người thứ ba.
- Trưởng phòng Tử Quân, con người của tôi quen sống ở Lâm Hồ, quen ăn món đặc sản Lâm Hồ, nhà hàng này không lớn nhưng lại có hương vị khá chính tông. Chử Vận Phong dù sao cũng là Chử Vận Phong, uy phong không giảm đi, khi nói chuyện đã tìm lại được phong độ trước đó của mình.
Vương Tử Quân nhìn Chử Vận Phong đang giới thiệu thức ăn Lâm Hồ cho mình, hắn có chút trầm ngâm, sau đó cười phụ họa: - Bất kể là nấu theo kiểu cách nào thì món ăn thành phố Lâm Hồ vẫn cực kỳ đặc sắc, không cay không ngon, mềm nhưng nồng hương, cá nhân tôi cũng rất thích. Có đôi khi ăn thức ăn Lâm Hồ mà không khỏi chảy cả nước mắt, thế nhưng cay mới sảng khoái, cay mới đã nghiền.
Chử Vận Phong nhìn Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng mà không thể không thừa nhận một điều, mặc dù người này đôi khi góc cạnh rõ ràng, cá tính rất mạnh thế nhưng lại căn bản có biểu hiện không bao giờ khoa trương. Anh cứ nhìn anh ta mà xem, chỉ vài câu đánh giá về thức ăn Lâm Hồ mà đã làm cho người ta cho ra nhận định ngược lại với cá tính hiện có. Anh lúc này nhìn vào vương tử quân giống như thấy một viên đá cuội bóng loáng, sờ lên thấy nhẵn mịn sướng tay là đằng khác.
Hai người nói vài câu không quá chủ lưu, sau đó nhân viên phục vụ dâng thức ăn lên. Xà Tiểu Cường mở nắp một chai rượu gạo, sau đó đi sang phòng bên cạnh dùng cơm với Du Giang Vĩ.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân, hai bên càng thêm trầm mặc, chợt nghe Chử Vận Phong nói: - Trưởng phòng Vương, lúc này tôi mời anh dùng cơm, anh có phải cảm thấy bất ngờ không?
- Cũng có chút bất ngờ. Vương Tử Quân cầm chai rượu rót cho mình và Chử Vận Phong, sau đó dùng giọng khẳng định nói.
- Con cá này được nuôi ở một dòng suối nhỏ trong thành phố Lâm Hồ, ăn mềm mại sướng miệng, cay béo nhưng không ngán, hương vị không tồi, anh thử mà xem. Chử Vận Phong cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, lão chỉ vào món cá trên bàn rồi mời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không quá khách khí với Chử Vận Phong, hắn gắp một miếng cá bỏ vào miệng, chợt sinh ra cảm giác cực kỳ ngon miệng.
- Món cá này rất ngon. Vương Tử Quân đặt đũa xuống rồi lên tiếng tán dương.
Chử Vận Phong cũng gắp một miếng cá, tinh tế thưởng thức, sau đó đột nhiên nói: - Tôi đã đệ trình đơn từ chức lên thượng cấp.
Tuy Chử Vận Phong rời khỏi cương vị công tác là kết cục đã định, thế nhưng những lời này được Chử Vận Phong nói ra không khỏi làm cho Vương Tử Quân có chút kinh dị. Hắn không ngờ Chử Vận Phong lại nhanh chóng nộp đơn từ chức như vậy.
Vương Tử Quân thật sự có tác dụng rất lớn trong phương diện Chử Vận Phong từ chức, nếu như không phải hắn chọc ra sự kiện Chử Ngôn Huy, như vậy Chử Vận Phong bây giờ vẫn là một ngọn núi sừng sững ở Nam Giang.
Lúc này cho dù trong lòng Vương Tử Quân có nhiều điều để nói thế nhưng lại không biết nói ra cái gì, làm sao để an ủi Chử Vận Phong? Nhiều ít cũng có vẻ giả mù sa mưa, hơn nữa với lòng dạ của Chử Vận Phong thì cũng không cần mình an ủi làm gì.
Khi Vương Tử Quân đang trầm mặc thì Chử Vận Phong đã nói tiếp: - Khi chuyện này phát sinh thì tôi có chút hận anh, thế nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy chuyện này cũng không thể trách anh. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, không quản bọn họ làm gì và tự nhận mình sạch sẽ, thế nhưng cẩn thận mấy cũng có cơ sở, có lỗ thủng, chân tướng bị vạch ra chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
- Vì vậy nói trắng ra thì chuyện này tôi nên cảm ơn anh. Đứng ở góc độ của người làm cha, chuyện này nên sớm bị ngăn lại, cuối cùng cũng là một chuyện tốt. Chử Vận Phong nói rồi nâng ly rượu lên với Vương Tử Quân, sau đó uống cạn ly.
Vương Tử Quân cũng uống cạn ly rượu của mình, cảm thấy có hơi cay cay. Hắn lại cầm chai rượu rót cho Chử Vận Phong một ly đầy tràn.
- Với tính tình của tôi, nếu như là chuyện của tôi, tất nhiên tôi sẽ tuyệt đối không mời anh uống rượu. Chử Vận Phong dù mới uống hai ly, thế nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào ánh mắt của Chử Vận Phong để thấy nó có vài phần men say.
Vương Tử Quân muốn cản không cho Chử Vận Phong uống tiếp, thế nhưng hắn vô tình thấy được mái tóc hoa râm của chủ tịch Chử, thế là nuốt lời nói vào trong bụng.
- Sở dĩ tôi không mời anh, cũng không phải là vì Ngôn Huy mà hận anh, mà là vì không muốn người ta ở phía sau nói rằng tôi đang nịnh nọt anh. Chử Vận Phong nói đến đây thì cười ha hả, nụ cười này có vài phần bi thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...