- Xin lỗi? Không cần, anh chỉ muốn cho người ta nhớ kỹ, thuận anh thì sống, nhận được sự trợ giúp; ngược lại thì nhanh chóng cuốn gói ra đi.
Cô gái thấy ly trà của Chử Ngôn Huy đã nguội, nàng dịu dàng châm cho hắn một ly trà mới.
Chử Ngôn Huy nâng ly lên uống một ngụm, vẻ mặt có thêm chút lười biếng. Hắn lấy điện thoại ra, kéo đến cái tên thứ ba. Hắn cũng không gọi đi, sau khi trầm ngâm giây lát thì gửi một tin nhắn: "Cùng nhau uống trà được không?"
Chử Ngôn Huy nhắn ra ngoài vẫn có chút không yên, tuy hắn nói với nhân viên phục vụ rất tự tin, thế nhưng khi đối mặt với Vương Tử Quân, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ lo lắng.
- Tút tút. Âm thanh tin nhắn cuối cùng cũng vang lên, Chử Ngôn Huy cực kỳ vui vẻ, xem như tên khốn kia là kẻ thức thời.
- Tôi ở quán trà, anh khi nào thì đến? Chử Ngôn Huy rất vui vẻ, thế nên nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.
Bên kia trả lời cũng rất nhanh: - Tôi đang họp, mất vài phút nữa.
- Tôi sẽ chờ. Chử Ngôn Huy nhắn một tin cuối cùng rồi đặt điện thoại xuống, hắn chợt nghĩ đến một khúc hát, như thế nào ấy nhỉ? Vương Tử Quân này là một người cao vời khôgn thể chạm trong mắt vô số người, thế nhưng không phải cúi người ngoan ngoãn trước mặt mình sao?
- Các người có loại trà nào tốt nhất thì nhanh chóng chuẩn bị cho tôi, cô đi đi. Chử Ngôn Huy lấy một xấp tiền một trăm đồng đặt lên khay trà, tỏ ý cho cô gái cầm đi.
Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, khi đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi, cửa phòng được đẩyy ra, Vương Tử Quân đi vào mới nụ cười trên môi.
Chử Ngôn Huy nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn có chút trầm ngâm, sau đó đứng lên nói: - Trưởng phòng Vương, tôi biết nơi này có trà ngon, thế nên mời anh đến nếm thử, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân bắt tay Chử Ngôn Huy rồi cười nói: - Trà nơi này thật sự rất ngon.
- Đúng vậy, tôi là khách quen của nhà hàng này, thế nên vẫn có chút quyền lợi của mình. Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì Chử Ngôn Huy nhanh chóng rót trà.
Tiếng nhạc khẽ vang lên trong phòng, Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, bộ dạng cực kỳ tự nhiên. Hai người trầm mặc không nói gì, Chử Ngôn Huy không biết phải làm sao để mở đầu câu chuyện.
Vài phút qua đi, Chử Ngôn Huy cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, hắn cầm bình trà châm nước cho Vương Tử Quân, sau đó cười nói: - Trưởng phòng Vương, hôm nay tôi dùng trà thay rượu, hy vọng chúng ta có thể cười xóa bỏ ân cừu.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, nhưng ngay sau đó nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Hắn nâng ly lên cạn chén với Chử Ngôn Huy, sau đó cười nói: - Chỉ hy vọng như thế.
Sau khi uống xong ly trà thì Chử Ngôn Huy cười nói: - Trưởng phòng Vương, ngài lần này không chiến thì không có tội, tôi sở dĩ có được thành tích hôm nay cũng là vì kết quả kinh doanh nhiều năm. Tôi nhắc ngài một câu, Nam Giang là sân khấu của tôi, nếu như đổi sang nơi khác thì căn bản không được như vậy.
Chử Ngôn Huy nói những lời này cũng không phải khiêm tốn, hắn biết nếu mình và Vương Tử Quân đặt ở nơi khác, mình không phải là đối thủ của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì mà chỉ nhìn chờ Chử Ngôn Huy nói tiếp.
- Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có đối thủ vĩnh viễn. Trưởng phòng Vương lúc này bay xa vạn dặm, tôi chỉ hy vọng ngài có thể xem tôi là một người bạn, cho dù là một người bạn bình thường cũng được. Người ta nói nhiều bạn thì có nhiều đường phát triển, sau này nếu trưởng phòng Vương có gì cần thì cứ mở miệng. Chử Ngôn Huy nói đến đây thì vuốt ve ly trà trong tay, chờ Vương Tử Quân tỏ thái độ.
- Anh nói xong rồi chứ? Vương Tử Quân không cho Chử Ngôn Huy thất vọng, hắn lẳng lặng hỏi.
- Xong rồi. Chử Ngôn Huy khẽ gật đầu.
- Anh nghĩ quá xa rồi. Vương Tử Quân nói xong rồi đứng lên, khi hắn đứng lên thì cửa phòng mở ra, mười viên cảnh sát mặc thường phục phóng vào như gió, sau đó nhanh chóng vây quanh Chử Ngôn Huy.
Chử Ngôn Huy nhìn tình cảnh chợt biến hóa mà không biết phải làm sao, Vương Tử Quân nhìn gương mặt kinh hoảng của Chử Ngôn Huy, hắn cười cười nói: - Tiền trà tôi sẽ trả.
...
Từ địa phương chuyển lên đơn vị trung ương có quyền lực lớn, đây căn bản là một luân hồi nho nhỏ với Nguyễn Chấn Nhạc.
Lần trước Nguyễn Chấn Nhạc xuống tuyến dưới rèn luyện dù không thành công, thạm chí còn làm cho uy tín và thanh danh giảm xuống, thế nhưng hắn thông qua hai năm liên tục cố gắng mà tìm về được những gì mình đã mất.
Ít nhất thì Nguyễn Chấn Nhạc đã quay về là chính mình trong mắt người ngoài. Trong quan trường thường có nhiều chuyện buồn cười, nói anh đi nếu anh đi cũng được, không đi cũng được; nói anh không được đi thì không được đi, có đi cũng không được.
- Chào cục trưởng Nguyễn. Một nữ thru hạ đi qua bên cạnh khẽ cười chào hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn nữ thủ hạ xinh đẹp quyến rũ như một trái táo chín mọng mà không khỏi nở nụ cười có hơi gò bó, hắn cũng không nói lời nào, thế nhưng cảm giác tham lam trong lòng lại làm hắn khó chịu.
Đây là nổi khổ trong lòng của Nguyễn Chấn Nhạc, vì nguyên nhân liên quan đến Tào Chân Nhi, thế cho nên Nguyễn Chấn Nhạc luôn rơi vào trạng thái đói khát. Nếu như hắn có thể được phát tiết, như vậy tâm tình sẽ rộng lớn sảng khoái hơn rất nhiều.
Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc không dám làm loạn, hắn cảm thấy mối quan hệ kết giao giữa nam và nữ là quá đặc biệt, dù là anh phong hoa tuyết nguyệt hay cây nhà lá vườn, nam nữ kết giao với nhau là cả một quá trình, quá trình này thường xảy ra nhiều chuyện, có đủ trò như khoe mẽ, khiêu khích, thử lòng, trốn tránh...Tất nhiên cũng là một sự kiện tràn đầy tính tri thức, có thể theo sát bên anh khi làm việc quốc gia đại sự, đi theo cả đời. Nếu như người nào có tâm tư và ghi chép lại quá trình này, như vậy sẽ thấy tất cả đều cực kỳ đẹp, thế nhưng nó cũng chỉ có một mục đích duy nhất: Là cái giường. Chỉ khi nào đến nơi này thì mới xem như vén tấm màn che mặt của mối kết giao nam nữ.
Nguyễn Chấn Nhạc không chỉ một lần muốn được tiến lên, thế nên hắn phải nhẫn nại hơn người thường, ở phương diện này hắn thật sự có thể làm tấm gương mẫu mực. Trong mắt đám cán bộ trẻ đơn vị thì Nguyễn Chấn Nhạc là một vị lãnh đạo trẻ tuổi, phong độ nhẹ nhàng, bình dị gần gũi, dù là người lớn tuổi hay nhỏ tuổi, dù là nam hay nữ cũng thích trò chuyện với hắn.
Nguyễn Chấn Nhạc quay lại phòng làm việc của mình, nhân viên phục vụ đã quét dọn sạch sẽ, trên bàn còn đặt một ly trà Bích Loa Xuân thơm ngát.
Cấp dưới phục vụ rất đúng chỗ, điều này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc hoảng hốt cảm thấy giống như mình quay về trạng thái đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy năm xưa.
Nguyễn Chấn Nhạc lật xem văn kiện trong tay, điện thoại của hắn chợt vang lên, là âm báo tin nhắn, nội dung tin nhắn chỉ có hai chữ: - Thành công.
Hai chữ này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ vui mừng, hắn nhìn mà sinh ra cảm giác muốn cười.
- Lại một quá trình đứng thành hàng được bắt đầu, không, phải nó là mình quá chậm, mà anh cũng nên trả giá lớn cho chính mình. Nguyễn Chấn Nhạc ở trong phòng làm việc trống rỗng, hắn khẽ thì thào lẩm bẩn. Trên đời này anh nếu không biểu hiện công phu của chính mình cho người khác xem, anh cũng chỉ có thể chịu phục người khác mà thôi.
Nguyễn Chấn Nhạc đặt điện thoại xuống, hắn vô thức vuốt mặt mình, muốn khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc. Nhưng hắn thật sự khó thể nào giả vờ nghiêm túc được, tuy hắn rất muốn như vậy nhưng gương mặt giống như cứ mãi đối nghịch với hắn, vẫn là bộ dạng vui mừng, dù thế nào cũng không thay đổi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...