Nếu so sánh với Đậu Minh Đường sóng vai đi vào phòng họp thì Lỗ Kính Tu căn bản đưa mắt đánh giá bốn phía, hắn phát hiện lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình. Những anh mắt kia có bình tĩnh, cũng có những người ẩn giấu nụ cười thản nhiên.
Lỗ Kính Tu nhìn Kim Hành Thuấn ném đến cho mình một gương mặt tươi cười hớn hở, thế là trong lòng có chút không thoải mái. Hắn có quan hệ không tốt với Kim Hành Thuấn, lúc này Kim Hành Thuấn nở nụ cười cũng không phải bày tỏ sự thân mật với hắn.
Lỗ Kính Tu ngồi xuống vị trí của mình, hắn chợt sững sờ, hắn giống như bỏ lỡ cái gì đó, nhưng lúc này lại không nghĩ ra được. Hắn trầm ngâm giây lát, ánh mắt lại đảo qua bốn phía.
Tuy đám người đang ngồi đây đều biết hội nghị thường ủy họp là vì mục đích gì, thế nhưng bọn họ dù sao cũng là một trong những thành viên thường ủy tỉnh ủy, bọn họ có thân phận của mình. Vì vậy những ánh mắt đám người chung quan nhìn vào Lỗ Kính Tu cũng không quá chằm chằm.
Tình hình này làm cho Lỗ Kính Tu có chút an ủi, trong mắt hắn thì hai người Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong còn chưa đến, lúc này phó bí thư Đậu Minh Đường đang nói đùa vài câu với đối thủ cạnh tranh trước đó của mình là Hoắc Quang Lĩnh. Kim Hành Thuấn ngồi cách đó không xa đang nói gì đó với Chương Thu Mi, sau đó Chương Thu Mi cười lớn, lại dùng tay vỗ lên ngực giống như một cô gái mới lớn.
Bộ ngực của Chương Thu Mi không phải là hàng giả, nàng đã qua tuổi năm mươi nên ngực cũng không còn mượt mà, cũng không làm cho thanh niên động tâm. Lỗ Kính Tu vốn không có gì với Chương Thu Mi, nhưng lúc này hắn rất khó chịu, tất nhiên hắn cũng không keo kiệt mà dùng tâm tư suy đoán ý nghĩ của những người kia.
Kim Hành Thuấn đang lật xem văn kiện, Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy thì đang cho ra vài sắp xếp với những nhân viên văn phòng thường ủy. Tất cả nhìn qua giống như không khác gì các hội nghị thường ủy trước kia.
Nhưng có điểm khác biệt, Lỗ Kính Tu biết rõ có sự khác biệt. Trong đó hắn cảm thấy khác biệt lớn nhất chính là vị trí của mình chợt biến đổi, nói không chừng đây là hội nghị thường ủy cuối cùng của mình trong tỉnh Nam Giang.
Lỗ Kính Tu cũng không nghĩ đến chuyện mình sẽ ảm đạm rời khỏi Nam Giang, nhưng tình hình bây giờ không khỏi làm hắn nghĩ đến phương diện này. Ngay sau đó hội nghị thường ủy sẽ được mở, hắn cần phải làm sao để giảm áp lực lên người mình một cách nhỏ nhất, có thể nói đây là khảo nghiệm cực kỳ lớn đối với hắn đến bây giờ.
Khi Lỗ Kính Tu còn đang trầm tư thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, đó là Vương Tử Quân sao còn chưa đến?
Nếu như nói trước kia Lỗ Kính Tu cực kỳ kính sợ Vương Tử Quân, bây giờ hắn lại cảm thấy cực kỳ bất mãn, căn bản là có thêm chút bực bội. Hắn cảm thấy mình bây giờ thừa nhận một phần áp lực đến từ Vương Tử Quân, nếu như không phải Vương Tử Quân không chịu liên hệ với một số người, sao hắn lại rơi vào thế cục đắc tội với người ta cho được?
Vương Tử Quân chưa đến, có lẽ đang liên hệ với vài người. Lỗ Kính Tu nâng ly nước lên uống một ngụm, sau đó cho ra suy nghĩ ác ý.
Khi Lỗ Kính Tu còn đang chuẩn bị nói hai câu với vị chủ tịch mặt trận tổ quốc ở bên cạnh, cửa phòng mở ra, bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong sóng vai đi vào.
Nhưng khi đại đa số mọi người nhìn thấy hai vị lãnh đạo tỉnh ủy, bọn họ cũng không khỏi đưa mắt nhìn ra sau lưng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, đó là một người vốn dĩ không có tư cách xuất hiện nơi này.
Chính là cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi. Đây là một người dậm châm một cái cũng có thể làm run rẩy lòng người trong Nam Giang, cũng là nhân vật quan trọng, thế nhưgn dù quan trọng thế nào cũng không được tiến vào trong hội nghị thường ủy.
Người này đi vào hội nghị thường ủy chỉ có một nguyên nhân là dự thính. Hội nghị thường ủy lần này có sự tham gia của Chân Hồng Lỗi, càng làm tăng thêm nhiều suy đoán của mọi người về nội dung hội nghị hôm nay.
Diệp Thừa Dân ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt nhìn qua bốn phía, sau đó rơi lên người Đào Nhất Hành ngồi phía xa: - Thư ký trưởng, các vị thường ủy đã đến đông đủ chưa?
Đào Nhất Hành đã sớm có chuẩn bị, hắn khẽ đứng lên rồi trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, đã thông báo cho các vị thường ủy, lúc này ngoài trưởng phòng Vương Tử Quân còn có một số việc nên đến chậm, những đồng chí khác đều có mặt.
Diệp Thừa Dân nghe nói Vương Tử Quân chưa đến thì khẽ nhíu mày, sau đó nhìn thoáng qua Đào Nhất Hành, gương mặt càng thêm nghiêm túc: - Trưởng phòng Tử Quân nói có chuyện gì, cần bao lâu?
- Trưởng phòng Tử Quân cũng không nói có chuyện gì, chỉ nói là mất nửa giờ sau mới đến được. Đào Nhất Hành nói làm cho Diệp Thừa Dân có chút mất hứng, nhưng lão cũng không thể nói được điều gì, chỉ nâng ly trà do Khuất Chấn Hưng đưa đến uống một ngụm. Diệp Thừa Dân đang suy tính xem nên bắt đầu thế nào thì chợt có người cười nói: - Trưởng phòng Vương hôm qua bận rộn cả buổi tối, chúng ta nên thông cảm cho anh ấy một chút, để anh ấy nghỉ ngơi thêm.
Giọng nói kia không quá lớn, thế nhưng lại thu hút ánh mắt của mọi người. Lỗ Kính Tu nhìn thấy đó là Kim Hành Thuấn, thế là trong lòng có chút vui sướng.
Kim Hành Thuấn cũng không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, hắn đặt văn kiện trong tay lên mặt bàn, sau đó bày ra bộ dạng chuẩn bị họp.
Diệp Thừa Dân nhíu mày, lão có chút không thoải mái vì Kim Hành Thuấn chợt mở miệng như vậy. Nếu lão không bày tỏ thái độ với hành vi nói lời mỉa mai của Kim Hành Thuấn, như vậy đại biểu cho hội nghị thường ủy hôm nay đã thoát khỏi vòng khống chế của lão.
Diệp Thừa Dân không lên tiếng mà nhìn thoáng qua Chử Vận Phong ở bên cạnh, Chử Vận Phong đã thấy ánh mắt của Diệp Thừa Dân, thế nhưng nhìn qua vẻ mặt của lão lại làm cho người ta cảm thấy như không hiểu.
Lúc này Chử Vận Phong thật sự không quan tâm đến lời nói mỉa mai của Kim Hành Thuấn, trong đầu chỉ xuất hiện những lời nói của Chân Hồng Lỗi sau khi đến báo cáo cho mình vào buổi sáng hôm nay.
- Đã đắc tội thì không cho người ta con đường sống. Người kia là nhân tài cao tay, lần này oán hận rời khỏi Nam Giang, sau này trời đất đổi vần, biết đâu hắn sẽ phát triển cao vời hơn, như vậy chỉ sợ đám người chúng ta ở Nam Giang sẽ là vật tế cờ của đối phương...
- Hơn nữa người kia tự ý làm bậy, rõ ràng là tự làm tự chịu, chủ tịch tỉnh nếu có muốn tha thứ cho hắn, thế nhưng ngài nên nhớ đến chuyện của anh Thích, ai làm ra chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm. Lúc này cũng nên để hắn ta thực hiện đúng quy củ mà mình đã vạch ra trước đó...
Hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy không nói lời nào, điều này làm cho bầu không khí trong phòng càng thêm khác thường. Đậu Minh Đường là phó bí thư tỉnh ủy, lúc này hắn cảm thấy rất chấn động, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại vắng mặt vào lúc này.
Vì đền bù cho hành động của Vương Tử Quân, Đậu Minh Đường đã đặc biệt bàn luận với Lỗ Kính Tu, thực tế là đã đắc tội với Lỗ Kính Tu. Khi Lỗ Kính Tu xác định gánh vác vụ này, như vậy Vương Tử Quân sẽ vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên.
Nhưng Vương Tử Quân phải một lát sau mới đến, đây không phải nói cho mọi người biết Vương Tử Quân đang trốn tránh sao? Trong chính trị dù xảy ra chuyện gì lớn thì vẫn phải có tâm tư bình tĩnh ung dung mới được.
Nếu như không làm tốt phương diện bảo trì trạng thái bình tĩnh, chỉ sợ chuyện lớn sẽ xảy ra.
Nhìn qua lịch sử thì thấy nhiều người căn bản khó vượt qua hoàn cảnh này, Câu Tiễn của Việt quốc vì ẩn nhẫn nên diệt được Ngô Quốc, Lưu Bị vì ẩn nhẫn hạ mình nên có được ba phần thiên hạ, mà gần đây nhất là Tằng Quốc Phiên nhờ bình tĩnh ẩn mình mà đánh bại được đối thủ của mình...
Nếu so sánh với những người kia thì Vương Tử Quân căn bản là còn quá trẻ, chuyện này cũng là khá nhỏ, cũng có người giúp đỡ hắn bình an, vì sao còn chưa xuất hiện, muốn để người ta chọn mình làm đối tượng công kích sao?
- Hì hì, xem ra chủ tịch Kim rất quan tâm đến trưởng phòng Vương. Chương Thu Mi chợt phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nàng nở nụ cười yêu kiều với Kim Hành Thuấn.
Kim Hành Thuấn thấy Chương Thu Mi tiếp lời thì dùng giọng nghiêm túc nói: - Không quan tâm không được, trưởng phòng Vương là người đẩy mạnh cải cách nhân sự, có quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ, tôi cũng hy vọng trưởng phòng Vương có thể làm tấm gương tốt để quán triệt quy chế này xuống địa phương.
Kim Hành Thuấn nói ra những lời này trực chỉ vào người Vương Tử Quân, Đậu Minh Đường tuy cảm thấy bất mãn vì Vương Tử Quân còn chưa xuất hiện, thế nhưng hắn đã có quyết định của mình ở sự kiện này, không thể để cho Kim Hành Thuấn làm rối loạn được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...