Bí Thư Trùng Sinh

Có lẽ bây giờ lãnh đạo thượng cấp mà đặc biệt là bí thư Lâm đang rất quan tâm đến trạng thái của Vương Tử Quân. Bí thư Lâm tuyệt đối không cho Vương Tử Quân sinh ra nhiễu loạn ở Nam Giang, điều này là xác định.

Nếu như có người cố gắng bày ra tội danh quá lớn của Vương Tử Quân, như vậy bí thư Lâm ở bên kia sẽ điều tra thật nghiêm, căn bản không có chứng cứ rõ ràng thì vẫn ủng hộ công tác của Vương Tử Quân ở Nam Giang.

Nhưng đây chỉ là bệnh tật nhỏ, cũng không đáng cho bí thư Lâm ra tay. Nếu như Diệp Thừa Dân là bí thư Lâm, việc làm có khả năng và nhẹ nhàng nhất chính là đổi vị trí của Vương Tử Quân, dù sao thì người kia còn trẻ, bây giờ cần nhất là lý lịch công tác.

Sự việc tiến triển đến bước này thì mình nên có lựa chọn gì? Diệp Thừa Dân không ngừng suy nghĩ, tuy lão rất muốn nói ra vài lời thật lòng về Vương Tử Quân, thế nhưng tình hình Nam Giang bây giờ căn bản không thích hợp để quá rối loạn.

- Bí thư Diệp, ngài tìm tôi sao? Cửa phòng được đẩy ra, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành chậm rãi đi vào. Đào Nhất Hành cung kính đứng trước bàn làm việc của Diệp Thừa Dân, gương mặt tràn đầy cung kính.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão cũng không lập tức lên tiếng, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Cần đẩy cao quy cách tiếp đãi với tổ điều tra, chú ý cuộc sống thường ngày của bọn họ, sắp xếp cho bọn họ phòng khách quý ở khách sạn Nam Giang, cũng cho ra những sắp xếp thích hợp trên phương diện sinh hoạt của nhân viên tổ điều tra.

Diệp Thừa Dân vẫn tương đối yên tâm về năng lực tiếp đãi của Đào Nhất Hành, lão sở dĩ nói những lời này với Đào Nhất Hành, chính là muốn truyền cho đối phương một tin tức rõ ràng. Đó là lần này tổ điều tra đi đến Nam Giang, bọn họ cần phải cố gắng thỏa mãn tất cả yêu cầu.


Sau khi nói thêm vài câu về phương diện tiếp đãi, Diệp Thừa Dân nói khẽ: - Lần này tổ điều tra chuẩn bị tiếp xúc theo trình tự với các thành viên ban ngành, văn phòng các anh cũng nên chú ý những điều này.

- Đúng rồi, có phải tổ điều tra đã xác định đối tượng cần trò chuyện vào hôm nay không?

Hai mắt Đào Nhất Hành chợt lóe lên, hắn chủ động báo cáo: - Bí thư Diệp, sáng hôm nay ngoài ngài và chủ tịch Chử, còn có chủ tịch Lý Thừa Uyên, tôi được sắp xếp trò chuyện với tổ điều tra vào tối nay.

- À, trưởng phòng Tử Quân có thành tích rất nhiều ở Nam Giang, mặc dù có chút tính cách khá mạnh, thế nhưng chung quy khuyết điểm vẫn không che lấp được ưu điểm. Diệp Thừa Dân nhìn Đào Nhất Hành rồi dùng giọng trịnh trọng nói: - Chúng ta nhìn vào đồng chí nào cũng phải chú trọng phương diện chủ lưu.

Diệp Thừa Dân nói làm cho tâm tình của Đào Nhất Hành căn bản khó thể nào bình tĩnh được, hắn cố gắng che giấu vẻ ngạc nhiên của mình, sau đó gật đầu thật mạnh với Diệp Thừa Dân.

Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Lúc này hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, mặc dù lời nói của Diệp Thừa Dân có chút hàm hồ, thế nhưng hắn lại cảm ngộ ra những ý nghĩa được che giấu bên trong. Hắn mặc dù có chút phát hiện ra trước khi mưa gió kéo đến, thế nhưng hắn không kịp chuẩn bị vì sự việc lại phát triển theo chiều hướng như vậy.

Một vài đồng chí lão thành, đây chính là câu nói xác định phạm vi người tố cáo mình của Diệp Thừa Dân, Vương Tử Quân nghĩ như vậy nhưng lại chuyển sang một phương diện khác. Những ngày qua hắn đi đến Nam Giang, hắn biết rõ những việc mình cần làm, hắn đã từng tham gia hai cuộc gặp các cán bộ lão thành ở Nam Giang.


Khi đó không có chút xung đột nào, nhưng bây giờ những người kia lại luôn miệng một lời nói mình có vấn đề, điều này sao có vẻ trùng hợp như vậy?

Vương Tử Quân từ chuyện này mà nghĩ đến Triệu Địa Siêu, chuyện này cũng là một sự kiện trùng hợp với tác phong công tác bá đạo của hắn, không thể không làm cho người ta sinh ra hoài nghi.

Nhưng không có căn cứ chính xác, dù Vương Tử Quân có suy đoán thêm thì cũng chỉ là võ đoán mà thôi.

Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình thì chuông điện thoại vang lên, hắn cầm lấy điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của Đậu Minh Đường: - Trưởng phòng Tử Quân, anh cũng biết rồi sao?

Đậu Minh Đường nói rất hàm hồ nhưng giọng điệu rất nghiêm túc, Vương Tử Quân nghe giọng nói này mà không khỏi nở nụ cười: - Đã nghe nói rồi, thật sự không ngờ tôi có thể diện như vậy.

Lúc này Vương Tử Quân còn mở miệng nói đùa làm cho Đậu Minh Đường cảm thấy khó tưởng, hắn cố tình muốn nói với Vương Tử Quân hai câu, thế nhưng lúc này không biết nói sao cho phải.

Cuối cùng Đậu Minh Đường vẫn dùng giọng điệu trước sau như một của mình nói: - Trưởng phòng Tử Quân, lần này mục đích của bọn họ chính là muốn điều anh ra khỏi Nam Giang.


Vương Tử Quân biết rõ mục đích ra tay của người ta vào lúc này, Đậu Minh Đường nói càng chứng thực những suy đoán của hắn.

- Tôi cảm thấy bây giờ quan trọng nhất là thái độ của bí thư Diệp và chủ tịch Chử, trưởng phòng Vương, chỉ cần làm tốt công tác với hai người này, tổ điều tra nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của hai vị lãnh đạo. Đậu Minh Đường nói, trực tiếp chĩa vào điểm trọng tâm của vấn đề.

- Bí thư Đậu, anh cảm thấy hai người bọn họ sẽ hy vọng tôi ở lại Nam Giang sao? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười hỏi.

Đậu Minh Đường trầm mặc, khi nhóm người của mình càng có quan hệ gần với Vương Tử Quân, bọn họ đã tạo nên thế lực thứ ba ở Nam Giang. Tuy bọn họ vẫn không thể nào chống lại hai người Diệp Chử, thế nhưng cũng không ai dám coi thường.

Lúc này có cơ hội quá tốt, hai người kia sẽ bỏ qua sao? Đồng thời lại có đám người đến phản ánh vấn đề với lãnh đạo thượng cấp, ai có thể ra tay hòa giải được, ai có thể nói là người nào đang ra tay sau lưng?

Tổ điều tra sẽ trò chuyện với mình, thế nhưng Đậu Minh Đường biết rõ độ nặng của mình. Dù hắn là người xếp hàng thứ ba trong tỉnh ủy Nam Giang, thế nhưng trong mắt tổ điều tra thì hắn chỉ là một thường ủy tỉnh ủy bình thường mà thôi.

- Trưởng phòng Vương, nếu không thì chúng ta nên tranh thủ các vị thường ủy khác, chỗ này của tôi còn có liên hệ với chính ủy phân khu... Đậu Minh Đường nói đến đúng điểm thì dừng, dựa theo kinh nghiệm của hắn, tất nhiên biết rõ Vương Tử Quân căn bản không thể nào có được sự giúp đỡ từ đa số thường ủy tỉnh ủy.

Dù sao thì chỉ có hắn và Vương Tử Quân là đi gần với nhau, nhưng hai người chỉ là số ít mà thôi.


- Đừng lo, tôi cảm thấy thượng cấp sẽ không vì một vài lời tố cáo mà đẩy ngã mình. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Đậu Minh Đường.

Đậu Minh Đường nói một câu tôi cũng thấy điều này là đúng, sau đó hai người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Vương Tử Quân cúp điện thoại.

Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc, hắn cảm thấy lần này mình thật sự có vài phần bó tay. Tuy bây giờ hắn đã nhìn rõ tất cả, thế nhưng đòn tấn công của đối thủ lại giống như vô hình, lại đang quét về phía hắn.

Đòn tấn công của đối phương nhìn qua thì có vẻ rất yếu, người ngoài nhìn thấy nó cũng không chĩa vào chỗ hiểm, dù thật sự giống như lời nói của những người kia, thượng cấp nhiều nhất chỉ cho ra vài lời phê bình mà thôi, thậm chí cũng không nói gì mà di dời Vương Tử Quân sang nơi khác.

Nhưng di dời sẽ vẫn phát triển tốt được sao?

Vương Tử Quân nghĩ đến hai chữ di dời mà không khỏi nở nụ cười tự giễu, hắn tin tưởng Lâm Trạch Viễn sẽ không để cho mình chịu thiệt, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Mình sẽ bị đánh bại sao?

Mình thật sự sẽ xám xịt rời khỏi Nam Giang giống như đám người kia đang hy vọng sao? Những ý nghĩ liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, một cảm giác không cam lòng bao trọn cõi lòng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui